Mợ Hai vô cùng vui vẻ, gần như là nhét đứa bé vào trong lòng Hứa Trùy Nhi: “Chị xem đã năm năm rồi, chị còn chưa có đứa con nào,” mợ Hai xoa mái tóc lưa thưa của con mình,” thúc giục đứa trẻ chưa đầy hai tuổi: “Nhuận Sinh, gọi mẹ đi!”
Một đưa trẻ mềm mại, Hứa Trùy Nhi cũng không dám dùng sức ôm, áp bé con vào ngực, cậu ngửi được mùi sữa nồng đậm: “Tôi nhất định sẽ chăm sóc nó thật tốt,” cậu hơi xấu hổ, “Nếu như nó muốn mẹ, tôi sẽ đưa nó tới chỗ cô.”
Mợ Hai cười lớn, cười đến nỗi chảy cả nước mắt: “Đừng tìm tôi là được rồi,” mợ Hai đi ra ngoài, vẫy khăn tay với Hứa Trùy Nhi, “Cho chị với anh Cả làm con thừa tự, từ giờ tôi là thím của nó rồi.”
Bên ngoài, cậu Cả và cậu Hai đang nói chuyện với nhau, thấy mợ Hai đi ra, cậu Cả gật đầu với hai người rồi bước vào phòng. Nhìn thấy Hứa Trùy Nhi tay chân gượng gạo bế đứa nhỏ, đứa nhỏ đang khóc rất to, khuôn mặt non nớt, giọng nói non nớt đòi mẹ.
“Làm sao bây giờ,” thấy đứa trẻ khóc nước mắt tràn bờ mi, “Hay là…hay là mang trả lại,” cậu cẩn thận đong đưa cánh tay, ngốc ngốc dỗ dành đứa trẻ, “Em thấy mẹ nó cũng rất buồn.”
“Cô ta buồn?” Cậu Cả không thể nhìn nổi Hứa Trùy Nhi đau lòng một chút nào, nhận lấy đứa bé, giơ lên cao, “Cô ta chỉ mong sao tôi nhận đứa trẻ này làm con, đợi tôi chết rồi, cả gia sản họ Ngụy này đều thuộc về nó!”
Hứa Trùy Nhi thấy đứa nhỏ ngây người trừng đôi mắt to, dường như bị dọa rồi: “Cậu, cậu mau trả lại cho em,” cậu như cướp lấy đứa trẻ ôm lại trong ngực, nén giận nói: “Sao cậu lại hù dọa đứa nhỏ!”
Thằng nhãi con lúc này mới có phản ứng, mếu miệng, oa oa khóc lớn. Vừa khóc, vừa rúc mặt vào trong lòng Hứa Trùy Nhi. Hứa Trùy Nhi đau lòng, nâng niu đứa nhỏ: “A, đừng khóc nữa, Côn Nhi không khóc, mẹ thay con đánh cha,” vừa nói, cậu vừa đánh vào bả vai Lão Đại.
“Em gọi nó là gì?” Cậu Cả nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay cậu, nín cười sáp đến gần.
Hứa Trùy Nhi đỏ mặt: “Em cho nó một cái tên mụ…” Cậu lấy mặt cọ lên nước mắt trên mặt đứa nhỏ, “Côn Nhi ngoan, không khóc, cổ họng khàn cả rồi.”
Cậu Cả từ đằng sau nắm lấy góc áo Hứa Trùy Nhi: “Cái tên này, phải nghĩ tận mấy ngày hả?”
“Nói bừa, mẹ cho em chăm đứa nhỏ mới mấy ngày,” Hứa Trùy Nhi vừa thấy đã thẹn thùng, trốn tránh anh, cẩn thận lau khóe miệng đứa nhỏ, “Sau này cậu đừng dọa nó, bị dọa rồi lớn lên sẽ đái dầm.”
“Được được được.” Anh thấy cậu thực sự rất thích thằng nhóc này, trong lòng cũng thuận theo, “Không dám dọa con của em, con của em là vàng là ngọc, không chạm vào được!”
Đây là ghen tị rồi, đang nói cho Hứa Trùy Nhi nghe. Tâm tư Hứa Trùy Nhi đều đặt lên người đứa nhỏ, không thèm để ý anh: “Ai, sao thế này,” hai tay cậu nâng cái mông nhỏ của đứa trẻ, “Sao nhóc con lại cứ cọ vào ngực em?”
Cậu Cả ló đầu nhìn, thằng nhãi ngấn nước mắt, ngón tay ngắn ngủn cố sức níu lấy nút áo Hứa Trùy Nhi, cái miệng nhỏ nhắn ướt sũng cọ vào ngực cậu, cọ một lúc mới uất ức há miệng nhìn Hứa Trùy Nhi.
“Muốn uống sữa rồi phải không?” Cậu Cả nói.
“Hả?” Hứa Trùy Nhi hoảng hốt, ngượng ngùng che bộ ngực bằng phẳng của mình, “Mợ Hai nói trước khi đưa đến đã cho ăn no rồi mà.”
Thằng nhãi con không có đồ để mυ"ŧ, đáng thương lấy ngón tay nhét vào miệng, mơ hồ nói: “Sữa..uống sữa…”
Hứa Trùy Nhi vội vàng đi gọi bà vυ", ôm đứa nhỏ cho bà ấy, đứng tránh qua một bên. Chưa uống được vài ngụm, bà vυ" nói đã phun sữa rồi. Hứa Trùy Nhi hỏi thế là thế nào, bà vυ" đã nhìn quen rồi nên nói: “Cậu chủ không đói, chẳng qua chỉ muốn ngậm núʍ ѵú.”
Hứa Trùy Nhi ngây thơ nhận lấy đứa nhỏ, thấy nó vẫn khóc, không biết làm sao để dỗ: “Côn nhi, chúng ta là đàn ông, không thể suốt ngày thèm núʍ ѵú, biết không, cậu cầm lấy chiếc trống bỏi đã được chuẩn bị sẵn trên bàn, “Côn Nhi ngoan, ta cho con chơi trống này, con nhìn xem cái này chơi rất vui đó…”
Đứa nhỏ khóc càng to hơn, đẩy trống bỏi ra, đạp lung tung trong lòng Hứa Trùy Nhi, một lúc thì không sao, lâu dần, Hứa Trùy Nhi bắt đầu lo lắng, sợ đứa nhỏ khóc hỏng mất, vô cùng cảm thấy có lỗi với mợ Hai.
Vừa nãy đút sữa cho thằng nhóc, cậu Cả đã tránh ra ngoài, Hứa Trùy Nhi đỏ mặt suy nghĩ. Cậu bước chân, ôm đứa nhỏ về giường, buông màn xuống, run rẩy cởi nút áo mình ra.
Đứa nhỏ dường như biết cậu định làm gì, lập tức ngừng khóc, ánh mắt đầy mong đợi. Hứa Trùy Nhi bị nó nhìn đến xấu hổ, một lúc lâu mới cởi được nút áo ra, da thịt trắng nõn lộ ra dưới hai lớp áo, trên làn da ấy có một núʍ ѵú con con.
Rất bé, đứa nhỏ vừa nhìn đã nhận ra, bàn tay nhỏ bé túm lấy vạt áo, đưa miệng lại gần.”
“Ưm!” Hứa Trùy Nhi kinh ngạc kêu lên một tiếng. Miệng đứa nhỏ cắn rất mạnh, còn mạnh hơn cả cậu Cả, vừa mυ"ŧ vừa day, làm cho cả người cậu chảy mồ hôi lạnh.
Cậu Cả thấy bà vυ" ra ngoài rồi, nhanh chóng đi vào phòng, bên trong phòng không có người, cũng không nghe thấy tiếng thằng nhãi khóc, nhìn thấy màn buông xuống, anh cảm thấy rất kỳ quái.
Anh đi qua đó, không vén rèm lên mà lấy đầu ngón tay hơi đẩy ra một chút, lén nhìn vào bên trong. Trên giường mờ mờ tối, Hứa Trùy Nhi cúi đầu, đang dùng bộ ngực bằng phẳng của mình cho đứa nhỏ “bú sữa”.
“A, đừng nhìn…” Hứa Trùy Nhi thấy có ánh sáng, run một cái, ôm đứa nhỏ quay vào trong. Nhìn thấy cái cổ trắng trắng, cong cong rất đẹp mắt, cậu Cả đá giày leo lên giường, chui vào màn, ôm lấy Hứa Trùy Nhi từ đằng sau: “Đều là vợ chồng lâu như thế rồi, còn sợ gì…” vừa nói anh vừa đặt cằm lên vai cậu, đưa tay sờ soạng phía trước, từ từ mò vào trong vạt áo cậu.
Áo bị mở rộng, đầu v* còn lại lộ ra, nhãi con bỗng nhiên nhìn thấy, có chút hoang mang, giống như không biết nên tiếp tục ăn cái này hay kà chuyển sang ăn cái kia. Hao công tổn sức nghĩ ngợi, nhãi con vươn ra cánh tay, tham lam muốn sờ lấy.
Cậu Cả không cho, xoay người Hứa Trùy Nhi lại, nói với nhãi con: “Cái này,” anh dùng ngón tay kẹp lấy hai bên đầu v*, xoa nắn, “Là của ta.”
Trước mặt đứa nhỏ, anh cúi người ngậm lấy núʍ ѵú, Hứa Trùy Nhi không thể ngăn cản, chỉ có thể run rẩy cánh tay, nhãi con ngây ngốc nhìn hai người họ, oa oa khóc lên: “Sữa…sữa!”
Nhãi con không chỉ khóc, còn đứng lên, ra sức đẩy đầu cậu Cả ra, bộ dáng sốt ruột ấy, giống như đang cùng cha nó giành lấy bảo bối.
“Ai, đứa nhỏ này,” cậu Cả thả ra, buồn cười chọc chọc đầu đứa nhỏ, còn làm nũng với Hứa Trùy Nhi, “Mới có tí tuổi đầu mà đã đòi giành với ta, lớn lên không biết sẽ thế nào!”
Hứa Trùy Nhi không lo kéo áo, chỉ quan tâm đứa nhỏ, lạnh nhạt nói với anh: “Cậu còn ăn hϊếp Côn Nhi, em sẽ giận cậu!”
Cậu Cả vươn tay ôm lấy Hứa Trùy Nhi vào lòng, đè cậu xuống giường hôn lên, cũng giống như bình thường, cắи ʍút̼ đầu lưỡi. Nhưng Hứa Trùy Nhi lại sợ bị đứa nhỏ nhìn thấy, vô cùng xấu hổ, cậu nhỏ giọng cầu xin: “Đừng làm loạn…Côn Nhi còn đang nhìn đấy…”
Cậu Cả càng ôm chặt hơn: “Nó còn nhỏ, không hiểu gì đâu.”
“Nó đã biết nói rồi,” Hứa Trùy Nhi tránh khỏi vòng tay anh, “Nếu như nó học làm theo, em không còn mặt mũi nào nhìn người khác, bố mẹ ruột của nó sẽ nghĩ em như thế nào, nếu như mẹ không cho chúng ta nuôi nữa thì sao?”
Cậu Cả thở hồng hộc buông tay ra, vừa mới buông ra, đứa nhỏ liền chui qua cánh tay anh, bàn tay nhỏ bé túm lấy cổ tay Hứa Trùy Nhi, giống như sợ hãi, nhưng lại phùng má, hung hăng nói với cậu Cả: “Xấu! Người xấu!”
Cậu Cả nhìn nó, lại nhìn Hứa Trùy Nhi, vừa tức giận vừa tủi thân nói một câu: “Nói với bà vυ", buổi tối nhất định phải mang nó đi.”
Hứa Trùy Nhi không nghe: “Có đứa trẻ nào không cùng ngủ với cha mẹ không,” cậu lấy chân đá anh, ý tứ muốn anh xuống giường, “Hai ngày tới Cậu ngủ ở sương phòng đi.”
Cậu Cả nghẹn họng nhìn mẹ con hai người, lòng khẽ run lên, thằng oắt con tương lai lắy gia sản của anh cũng không nói làm gì, sao hiện tại còn muốn giành vợ với anh!