Tên thủ lĩnh thổ phỉ trừng mắt nhìn cậu, hung ác nói: “Ngươi cùng ta đóng cửa, ngủ trên cùng một chiếc giường, chồng ngươi còn cần ngươi sao?” Nói xong, hắn dùng ngón tay kéo quần áo rách nát của Hứa Trùy Nhi, ánh mắt không đứng đắn nhìn xuống dưới, ánh mắt dừng lại ở cạp váy, chớp mắt, quần trong và váy cậu đều bị kéo xuống.
Hứa Trùy Nhi run rẩy, không gào thét, chỉ sững sờ nhìn hạ thân còn chưa mọc nhiều lông của mình, người này biết cậu là con trai rồi, sao còn muốn cởi váy cậu?
Bỗng dưng, những lời nói xấu hổ của mợ Hai vang lên bên tai cậu: Ôi, ta nghe người ta nói, thủ lĩnh bọn thổ phỉ này…không thích phụ nữ, mà chỉ thích làm đàn ông!
“A.” Hứa Trùy không khóc nữa, dùng ánh mắt vừa kỳ quái vừa sợ hãi nhìn người đàn ông, sau đó lắc hông, nâng chân đạp vào người hắn ta một cái, “Anh không phải…” trên quần tên thổ phỉ xuất hiện một dấu giày màu trắng, cậu run run hỏi: “Anh không phải muốn làm tôi đấy chứ?”
Tên thổ phỉ cười vui vẻ: “Làm,” hắn ta chỉ dùng một tay đã túm gọn được hai tay Hứa Trùy Nhi, tay kia thò vào bên trong áσ ɭóŧ cậu, “Ngươi có biết làm như thế nào không?”
Hứa Trùy Nhi không biết, nhưng không chịu thuận theo làm loạn dưới thân hắn, cậu giãy dụa, không chịu khuất phục mà dùng sức: “Tôi không ngủ cùng anh, tôi không…”
Tên thủ lĩnh thổ phỉ rất lâu không tiến hành động tác khác, chẳng qua chỉ nhìn chằm chằm cậu, trong đôi mắt ấy dường như có lửa đang rực cháy, cũng có băng, lạnh lùng làm người ta sợ hãi: “Cậu thật sự không nhớ tôi sao…” Hắn ảo não lẩm bẩm một câu, xoay mình buông tay, rời khỏi người Hứa Trùy Nhi, “Sao có thể làm người ta đau lòng đến thế!”
Hứa Trùy Nhi vừa có thể cử động, lập tức nhớ đến cái váy, cái mông vừa nhấc, váy đã được kéo lên đến eo: “Cái gì?”
“Hai chúng ta đã từng tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ ngủ cùng nhau,” tên thủ lĩnh thổ phỉ lười nhác ngồi cạnh cầu, giống như ngượng ngùng, bởi vì ngượng ngùng nên giọng nói mất tư nhiên: “Cậu không nhớ sao?”
Hứa Trùy Nhi đỏ mặt: “Anh nói bậy,” cậu vừa mặc lại áo, vừa học dáng vẻ của Lão phu nhân trừng mắt nhìn hắn, “Trừ Lão đại, tôi chưa từng ngủ với người đàn ông nào khác.”
Nói xong, cậu đột nhiên che miệng lại: “A? Anh không phải là…” cậu giật mình, vén mái tóc nhìn khuôn mặt hắn, “cái người xui xẻo mà tôi cứu được trong tuyết đấy chứ?”
Song Thương lập tức cười ha ha, lộ ra vẻ mặt vô cùng vui vẻ, không dấu được ngại ngùng cùng ngốc nghếc nói: “Chính là tôi.”
“Hả, sao có thể là anh được!” Hứa Trùy Nhi kinh ngạc quan sát hắn, khuôn mặt trắng nhỏ đỏ bừng, mang một chút thành thật, chất phác của người sống trên núi, thân thiết kéo tay hắn, nhìn trái nhìn phải, “Thật khác biệt so với ngày ấy, cánh tay thô to này, giống như quân nhân vậy!”
Tên kia nghe thấy cậu khen, cắn miệng nói: “Tôi quay về tìm cậu,” khuôn mặt hơi ửng đỏ, “nhưng tìm không được.”
“Ừ, sau đó tôi đã xuống núi, bán mình để mua quan tài cho cha,” nói tới đây, Hứa Trùy Nhi ngại ngùng, “con gái mới có thể bán được giá…”cho nên cậu mới mặc lên váy hoa, mất hết mặt mũi mà gả làm vợ cho một kẻ bại liệt. Song Thương dường như thoải mái, lại giống như rung động, nắm lấy cánh tay cậu: “Cậu…không hỏi tôi tên gì sao?”
Hứa Trùy Nhi cảm thấy hắn ta dùng sức kéo tay cậu hơn Lão đại, còn dọa người hơn anh: “Anh tên gì?” Cậu thuận theo hắn hỏi, nhưng ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm ra ngoài cửa muốn chạy.
“Tần Nhị Hổ,” thủ lĩnh thổ phỉ bàn tay đầy mồ hôi, trịnh trọng như muốn lấy vợ nói, “Tôi tên là Tần Nhị Hổ.”
Hứa Trùy Nhi sợ hãi nhìn hắn: “Anh Nhị Hổ này,” cậu nhỏ giọng, dùng loại ngữ điệu vứa đáng yêu vừa đáng giận, “nể mặt tôi đã cứu anh một lần, anh có thể thả chồng tôi ra không?”
Khóe miệng Tần Nhị Hổ nhếch lên: “Chồng cậu cái gì, hắn ta còn không biết cậu là một thằng nhóc!” Vừa nói, hắn ta vừa đừng dậy, lục lọi trong hộp đồ may vá của mợ Hai, lấy ra một cây kéo buộc dây đỏ, hắn lấy kéo đâm mạnh vào lòng bàn tay của mình, máu chảy ra, tí tách rơi xuống trên tấm nệm tốt màu hồng cánh sen.
Hứa Trùy Nhi khó hiểu nhìn vết máu, đỏ thẫm một màu. Tần Nhị Hổ đưa tay lấy cái yếm trên giường, ôm lấy eo cậu, khiêng cậu lên vai, vẻ mặt phấn khới tuyên bố: “Tôi cướp bóc, cậu lừa hôn, hai chúng ta mới là một đôi!”
Rầm một tiếng, hắn đá văng cửa phòng, giống như một tên địa chủ vừa mới qua đêm xuân, khiêng Hứa Trùy Nhi đi vào ánh dương chói lọi.