Chương 36

Trong Phi Sương điện.

Lý Thái An nhắm mắt tựa trên ghế, nghe người bên dưới báo cáo nói đoàn người Lữ Yên Hàn đi về phía tây rồi biến mất, Lý Thái An đột nhiên mở mắt ra. Ánh mắt sắc bén, như là hổ báo trầm lặng đã lâu.

Ngón tay ông hơi chuyển động chiếc nhẫn ngọc đen, sau đó trầm giọng nói: "Đi xuống đi."

Lữ gia tiểu tử lẽ nào thật sự không an phận?

Lý Thái An suy nghĩ thật lâu.

Ông thậm chí còn suy nghĩ đến việc có nên chỉ hôn cho Lữ gia để kiềm chế hắn. Nhưng nghĩ đến mình chỉ có một nữ nhi nên lại từ bỏ.

Lý Thái An cảm giác gần đây tinh thần của mình có chút không đủ.

"Có lẽ là không nghỉ ngơi tốt đi." Ông thì thầm một câu, sau đó lại cho người chuẩn bị dục bào đi suối nước nóng giải lao.

Cùng lúc đó, thái tử Lý Tầm Ngải cũng không nhàn rỗi, chuyện trị thủy kết thúc, lúc trước hắn cũng đã phái người đi điều tra thuốc giải của độc này nhưng không thu hoạch được gì. Nắng nóng trong phòng bị hơi lạnh của khối băng che lấp, trong phòng hắn vẫn có hơi nóng như cũ.

Thân là thái tử, hắn phải suy nghĩ nhiều hơn người thường rất nhiều.

Lý do hạ độc Công chúa, lại đến chuyện xây dựng địa lao trong Phượng Dương Các, hắn cũng không có manh mối.

Nếu là độc hại hoàng tử để báo thù thì có thể hiểu được, nhưng độc hại Công chúa... Quá mức kỳ lạ.

Lẽ nào chỉ là vì báo thù thối?

Còn có, cứu người là cứu ai, cứu người không thể gặp người được sao?

Vì thế, Lý Tầm Ngải phân phó người của mình, tập trung gắt gao vào hậu cung, thậm chí còn đi đến Thanh Ninh cung một chuyến, mượn người của mẫu thân. Dù sao cũng là hoàng hậu chấp chưởng phượng ấn, hành sự trong hậu cung thế nào cũng thuận tiện hơn hắn.

Hồ Cẩm Tâm nhanh chóng trả lời, nàng biết con trưởng từ trước đến nay không phải là người lỗ mãng, nếu hắn muốn mượn người thì nhất định là có chỗ cần dùng.

Cùng giống như Lý Kỳ Thù, Lý Tầm Ngải không thích Tạ Bình Nhi, tận trong xương cốt của hắn vẫn là tàn nhẫn, nếu không đã không ngồi ổn thỏa trên vị trí thái tử nhiều năm như vậy, điều này cũng có liên quan đến việc bình thường hắn làm việc nói năng cẩn thận tỉ mỉ, mạnh mẽ vang dội, thái tử ngoài mặt ôn hòa nhưng sẽ không làm cho người ta cảm giác dễ bắt nạt.

Hơn nữa tuy nói sau lưng có Hồ gia chống đỡ, mình cũng là con trưởng, là trưởng tử, nhưng cảnh tượng diệt vong của tiền triều ở ngay trước mắt, ai cũng không thể xác định, thái tử có thể vô cớ "uổng mạng" hay không.

Có người vì ngôi vị hoàng đế, chuyện gì cũng có thể làm được, huống chi là gϊếŧ đi một người.

Chiến tích xuất sắc nhiều năm của hắn, cũng là căn cứ vào cái này.

Trước mắt đệ đệ, muội muội và Lữ Yên Hàn đã không ở Trường An, bản thân phải thay họ nhìn chằm chằm tất cả mọi người, không bỏ qua bất cứ manh mối nào.

Mấy ngày sau, hắn thật sự phát hiện ra ít thứ.

Rất nhanh Lý Tầm Ngải cho bồ câu truyền tin đến Khánh Châu, sau đó từ Khánh Châu sẽ có người truyền tin cho Lữ Yên Hàn. Đây là thực hiện ước định sẵn.

Thật ra lần này hắn cũng không biết bọn họ đi nơi nào. Có điều, đều là chuyện của bọn họ, chỉ cần không gặp nguy hiểm, mọi chuyện đều tốt.

Mới vừa phân phó người xong, ngoài thư phòng liền truyền đến tiếng gõ cửa, một giọng nói dịu dàng thăm hỏi truyền đến: "Chính vụ bận xong chưa? Thϊếp nấu một chút chè ngân nhĩ hạt sen."

"Tiến vào đi." Lý Ngải Tầm cũng thu lại một đống sự vụ trên bàn, cười nói.

Một nữ tử duyên dáng, trên người mặc sa lụa mỏng, nhẹ nhàng lướt qua bậc cửa từ từ tiến vào, mặt mày nàng như sông nước Giang Nam, dịu dàng vô cùng, khiến người ta không nỡ nói nặng mấy câu.

"Sao nàng lại tự mình bưng đến." Lý Tầm Ngải đứng lên đón ngoài cửa, nhận bát thanh sứ hải đường trên tay trắng nõn của nữ tử.

Sau khi đặt bát xuống, hắn nâng tay nữ tử lên: "Nàng xem, lại nóng đỏ rồi.."

"Không sao, một lát là hết thôi, chàng mau nếm thử."

Rõ ràng, đây chính là thái tử phi.

"Được, ta nếm thử." Nâng bát lên, Lý Tầm Ngải thổi thổi, múc muỗng đầu tiên liền đút vào miệng thái tử phi Tuân Úc, sau đó còn hỏi: "Thế nào?"

"Ăn ngon." Tuân Úc nở nụ cười, dịu dàng lại trong trẻo.

"Ta cũng cảm thấy ngon." Lý Tầm Ngải khẽ cười, cọ cọ mũi Tuân Úc: "Chờ sau này Tiểu Ngoan và Tiểu Thù trở về, chúng ta tụ tập cùng bọn chúng đi."

"Được, chờ bọn họ trở về, ta làm canh hạt sen cho họ ăn."

***

Huyện Kim Thủy xảy ra một việc lớn.

Thê tử của Tần nhị gia không thấy đâu.

Lữ Yên Hàn dường như muốn điên lên rồi, nhưng vẫn cố gắng để bản thân trấn định lại, nước trà trong phòng đã nguội, sắc mặt hắn lạnh lùng, chén thanh từ trong tay như muốn bị bóp nát.

"Lúc nào."

"Ngay sau khi ra cửa không bao lâu, phu nhân nói muốn đi mua đồ chơi Khánh Châu, chúng ta vốn là theo phía sau, sau đó đến một cửa tiệm y phục, phu nhân đi vào thay y phục bình thường, đã không thấy tăm hơi." Mai Lan nhanh chóng đỏ cả mắt, nhưng vẫn ép bản thân tỉnh táo lại, thuật lại tất cả.

Lý Ngoan thấy Mai Lan, Trúc Cúc vội vàng chạy về còn tưởng là tỷ tỷ mua đồ gì ghê gớm, nghe nói như vậy cắn chặt răng: "Ngươi nói cái gì! Con nghé bát đản kia dám làm ra chuyện này! Nhanh đi tìm tỷ của ta!"

Lữ Yên Hàn ấn vai Lý Ngoan: "Bây giờ chúng ta liền đi." Lý Ngoan lúc này mới hơi yên tĩnh lại, nhưng trong mắt vẫn hồng hồng, miệng còn lẩm bẩm: "Sớm biết, sớm biết ta sẽ đi ra ngoài cùng nàng rồi." Bây giờ hắn rất hối hận.

Lữ Yên Hàn ôm lấy bờ vai hắn: "Đệ trước tiên ở lại chỗ này, ta phái người bảo vệ đệ."

Lý Ngoan vốn đang không muốn, nhưng thấy ánh mắt không được chen vào của Lữ Yên Hàn, rầu rĩ "Ừ" một tiếng. Hắn biết, chính mình đi vậy cũng không có tác dụng gì.

"Đệ trông chừng trạch viện cho tốt, ta nhất định sẽ mang tỷ đệ trở về."

Sau đó dường như gọi người dẫn đường đến cửa tiệm y phục kia ngay lập tức, lúc trước Mai Lan cũng có chút suy nghĩ, để lại những người này nhìn chằm chằm. Sau khi nhìn thấy bọn họ, ông chủ hoang mang hoảng loạn cung nghênh, ánh mắt lo lắng, nhưng cũng không hề có chút sợ sệt của việc đã làm ra việc gì xấu xa.

"Nhị gia, ta đây cũng là làm ăn nhỏ, đã mở cửa hàng ở con đường nhỏ này Kim Thủy mười năm, cũng chưa từng thấy chuyện biến mất như vậy, ngài có thể cho người tìm kỹ xem, ta quyết không ngăn cản! Thế nhưng... Ta cũng phải bán hàng, ngài xem..." Ông chủ cửa tiệm nhân cơ hội lừa gạt Lữ Yên Hàn, còn tìm một lý do vô cùng tốt. Nhìn không giống người có thể làm ra chuyện lớn gì.

Kim Thủy không có thủy nha, báo án càng là không thể nào, ông chủ cũng là nhìn điểm ấy mới dám làm vậy.

"Nếu là tìm được thì sao?" Lữ Yên Hàn nghiêng mắt nhìn ông chủ trên mặt toàn mỡ bên cạnh.

Ông chủ bị đôi mắt kia quét qua làm ngẩn ra, như là bị dọa sợ, sau đó lại lau mồ hôi ở thái dương: "Vậy khẳng định sẽ không, cửa tiệm nhỏ là kinh doanh hợp pháp, nhất định sẽ không làm chuyện ăn hối lộ trái pháp luật gì."

Ông chủ nói rất tự tin, bởi vì ở Kim Thủy, sẽ không có vương pháp.

"Đây là ông chủ nói." Lữ Yên Hàn nhắm mắt lại, sau đó lại là đôi mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào ông chủ cửa tiệm: "Nếu là quý tiệm không làm cái gì, tự nhiên cũng không cần e ngại, nếu ta thật sự nói xấu các ngươi, tự nhiên sẽ bồi thường thêm ngân lượng."

Ông chủ bị hắn nhìn chăm chú đến có chút bỡ ngỡ, lại vì Lữ Yên Hàn cũng không nói lời đạo lý gì cũng không tiện từ chối, liền đồng ý.

Cùng lúc đó, gần đó cũng có rất nhiều người xem náo nhiệt.

"Này là chuyện gì đây, sao lại nhiều người như vậy?"

"Xuỵt, nhỏ giọng một chút, đây chính là con trai thứ hai của Cổ gia lớn nhất phía Nam, Cổ nhị gia."

"Cổ nhị gia thì làm sao, ở Kim Thủy còn có thể làm ra cái gì?" Người kia còn tưởng rằng Cổ nhị gia ỷ thế hϊếp người, liền chống nạnh nói.

"Vậy cũng chưa chắc." Một người khác lắc đầu, nhớ đến dáng vẻ lén lén lút lút của ông chủ cửa tiệm y phục này lúc trước, nghĩ người này cũng không phải là không có chuyện gì mà tìm phiền phức. Thế nhưng hắn không muốn lo chuyện bao đồng. Kim Thủy ngư long hỗn tạp, giúp người khác không tốt, không chừng còn chọc phải phiền toái lớn hơn.

Lữ Yên Hàn quan sát toàn bộ trái phải trước sau của cửa tiệm một lần, không có cửa sau, nói nhà cũng không có mở, nói cách khác, ngoại trừ cửa chính, không có chỗ nào có thể đi.

Nhưng cửa chính là Mai Lan, Trúc Cúc cùng với người chuyên bảo vệ Lý Kỳ Thù mà mình phái đi.

Vì thế, vấn đề chỉ có thể xuất hiện ở bên trong.

"Lúc đó phu nhân không thấy ở chỗ nào, là ai dẫn đi, lại kể lại một lần nữa." Khuôn mặt Lữ Yên Hàn trở nên âm trầm.

Mai Lan đã là giàn giụa nước mắt, nói chuyện cũng đứt quãng, Trúc Cúc liền đỡ lấy nói, nàng chỉ vào cửa nhỏ ở phía bên trái: "Chính là chỗ ấy, ta thấy người người phụ nữ kia dẫn phu nhân vào trong thử y phục."

Trong phòng có duy nhất ba nữ nhân, cũng chính là thê tử của ông chủ từ trong góc đi ra, vô cùng hoang mang nói: "Đại nhân, ta nào có lá gan lớn như vậy, ta chỉ đường cho phu nhân liền ra ngoài rót nước, cũng không nhìn thấy."

Dáng vẻ sợ sệt thật đúng là chân thật.

"Lại lục soát kỹ bên trong." Ánh mắt Lữ Yên Hàn gắt gao đánh giá người phụ nữ kia, trong lúc lơ đãng còn nhìn xéo về phía ông chủ. Bàn tay buông xuống bên người nắm chặt lại.

Người của Lữ Yên Hàn lần lượt xếp hàng, tỉ mỉ trình tự mà kiểm tra từng ngóc ngách.

Lúc này.

Một gian phòng thử đồ bị mất cửa cửa tiệm y phục, đối diện với phòng thử đồ bên ngoài, lúc này bảng treo đã bị bỏ xuống, bên trong cũng chứa đầy vải vóc dự trữ, nghiễm nhiên là một kho hàng nhỏ.

Bốn phía Lý Kỳ Thù âm u lạnh lẽo, nhìn kỹ một chút, nghiễm nhiên là một tầm hầm vuông góc, hầm không sâu, nhiều nhất chỉ có thể chứa được hai người, mà miệng của nàng bị chặn lại, đã hôn mê bất tỉnh.

Nhưng hắc y nhân bên cạnh nàng vẫn che miệng nàng từ phía sau như cũ. Để tránh bất ngờ kinh động đến người kiểm tra.

Địa điểm ẩn giấu của phòng thử y phục rất bí ẩn, trừ phi người trong cửa hàng tự mình dẫn đường, bằng không cũng không tìm ra.

Bởi vậy, sau một canh giờ, người của Lữ Yên Hàn vẫn không tìm được Lý Kỳ Thù.

Thế là ông chủ cây ngay chẳng sợ chết đứng cất bước đến gần Lữ Yên Hàn, lại bị thị vệ bên cạnh hắn giơ hàn đao ra dọa ngã trở lại.

"Tần... Tần nhị gia, có chuyện gì nói chuyện đoàng hoàng, lấy đao ra --" Chưa kịp đợi hắn nói xong, ánh mắt lạnh giá của Lữ Yên Hàn nhìn về phía hắn, miễn cưỡng bức hắn ngừng lại.

Ông chủ nháy mắt bày ra bộ dáng nhát gan sợ phiền phức nhưng lại ham muốn danh lợi: "Tần nhị gia, ngài xem ta cũng là làm ăn nhỏ lẻ, bị ngài làm trò như vậy, sau này còn làm ăn thế nào, hơn nữa tìm lâu như vậy cũng không thấy được, nếu không ngài về nhà nghỉ ngơi trước? Ta đảm bảo, nếu có tin tức nhất định sẽ báo cho ngài."

Khi tất cả mọi người cho rằng Lữ Yên Hàn sẽ không dễ dàng đồng ý, hắn lại giơ tay bày thế thu người, dẫn theo đám người mênh mông cuồn cuộn rời đi.

Lúc này ông chủ mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó liếc mắt ra hiệu cho thê tử.

"Tản đi, tản đi, hôm nay tiệm không mở cửa, chờ ngày mai phu thê ta lại mở cửa hàng may đồ mới cho các vị." Trên mặt bà chủ còn là khϊếp nhược khi kinh hãi đi qua, nhưng vẫn bày ra bộ dáng tươi cười chào hàng với mọi người.

Đại đa số mọi người đều cảm thấy là đôi phu thê này bị kinh sợ, lại nghĩ đến phu thê nhà người ta ở Kim Thủy làm ăn buôn bán cũng không dễ dàng gì, Tần nhị gia này mất đi thê tử nói không chừng ngày thường chọc phải người nào, vô duyên vô cớ trách trên đầu phu thê người ta thật đúng là oan uổng.

Trong mắt đa số mọi người, ông bà chủ của tiệm y phục này ở Kim Thủy nhiều năm như vậy, dù sao đi nữa cũng là người địa phương, hơn nữa tính tình khá tốt, ở chung với mấy cửa tiệm bên cạnh khá tốt, tính tình nhát gan, khẳng định không làm được chuyện gì xấu.

Mà Tần nhị gia này, nghe nói từ trước là tên ma ốm, nói không chừng là tên biếи ŧɦái gì đó, cưới một thê tử cũng không thể dùng sức, dằn vặt thê tử không muốn sống cùng hắn nữa.

Chủ nhân của đề tài lên ngựa, dẫn đội ngũ của mình về trạch viện.

"Gia, chúng ta cứ như vậy mà đi?" Ưng Quý khi Lữ Yên Hàn ra dấu tay thu đội mới từ nơi thử y phục đi ra, một mặt mờ mịt theo Thế tử gia nhà mình thu đội rời đi.

Lữ Yên Hàn không trả lời, hắn cảm thấy gần đó khẳng định có người nhìn chằm chằm, hắn vẫn chưa yên tâm.

Ưng Thời đúng lúc lấy cùi chỏ chọc đệ đệ. Ưng Quý cũng chỉ đành bĩu môi, sau đó lại nhìn thấy Trúc Cúc ở bên cạnh khóc sướt mướt, có chút không đành lòng, liền móc một túi đồ ăn vặt trong lòng ra đưa cho nàng.

Lại bị Trúc Cúc đánh rơi.

Ưng Quý: ??? Lòng tốt không được báo đáp.

Chờ trở lại trạch viện, Lữ Yên Hàn mới gọi Ưng Thời và Ưng Quý vào phòng.