Chương 22

“Tôi thật là… tôi cố gắng nhảy lớp để tốt nghiệp sớm, rốt cuộc tốt nghiệp xong vẫn phải đi học! Tôi làm tất cả để làm gì chứ…”

Người ta nói vào đại học sẽ nhàn rỗi, nhưng Yến Diễn lại phát hiện không phải vậy, thậm chí còn bận rộn hơn trước. Vì vậy, cậu quyết tâm học hành chăm chỉ để tốt nghiệp sớm, mong có thể đi làm kiếm tiền nhanh chóng, nhưng rồi lại phát hiện ra mình có khả năng đặc biệt.

Kiếp trước cậu đã cố gắng năm năm, giàu có thì giàu có thật, nhưng giờ lại quay về điểm xuất phát.

Kiếp này còn khổ hơn kiếp trước!

Yến Diễn thở dài một hơi, nằm bẹp trên giường không nhúc nhích.

Mệt quá.

Tần Dữ đưa cho cậu một ly nước ấm, Yến Diễn hừ nhẹ một tiếng, cố gắng ngồi dậy như thể đã dùng hết sức lực.

Trong mắt Tần Dữ hiện lên sự nghi hoặc, có mệt đến thế không? Chỉ là đi học thôi mà, anh thấy rất nhẹ nhàng.

Phải biết rằng ngày nào bọn họ trong quân đội cũng phải tập luyện cường độ cao, thậm chí những tân binh anh từng huấn luyện trước kia cũng chưa mệt đến mức này.

Thấy Yến Diễn đáng thương, tóc tai rủ rượi trông có phần buồn cười.

Uống nước xong, Yến Diễn đưa bừa cái cốc cho Tần Dữ, hai người tay chạm tay, Tần Dữ cảm nhận được hơi ấm từ tay cậu, động tác hơi khựng lại.

Yến Diễn chẳng để ý, lật người nằm ngửa trên giường, “Tần Dữ, phiền anh lấy cho tôi máy chơi game siêu cấp của tôi.”

Tần Dữ không nói gì, cầm lấy cái cốc rồi đi lấy máy chơi game cho cậu. Anh đưa máy chơi game cho Yến Diễn, nhìn cậu giơ cao máy lên chơi, nhướn mày một cái.

Có vẻ cậu vẫn chưa đủ mệt.

Yến Diễn nhìn thấy biểu cảm của anh, giải thích, “Đối với tôi, chơi game là cách thư giãn, mệt cả ngày rồi, tôi phải thư giãn một chút chứ!”

Tần Dữ không phản bác, nhìn đồng hồ trên cổ tay, nhắc nhở, “Cậu còn bốn mươi phút để thư giãn.”

Yến Diễn lật người, quay lưng lại với Tần Dữ, tỏ ý không muốn nghe.

Tần Dữ nhìn cái đầu lông xù của cậu, dáng vẻ tinh thần phấn chấn, lắc đầu.

Vừa rồi trông cậu mệt mỏi đến từng sợi tóc, giờ chơi game thì tóc cũng dựng lên, như thể cả người hồi sinh.

Bốn mươi phút sau, Tần Dữ lại nhắc nhở, “Còn hai mươi phút nữa là mười giờ, cậu có thể đi tắm rồi.”

Yến Diễn không ngủ trước mười giờ thì sáng hôm sau chắc chắn không dậy nổi.

Yến Diễn đang tập trung PK với người khác, nghe vậy liền lỡ tay, bị đối thủ phản công. Cậu than trời một tiếng, ủ rũ ngồi dậy, vừa tìm phim vừa đi về phía phòng tắm.

Miệng lẩm bẩm, “Hai mươi phút cuối cũng không thể lãng phí.”

Đang cắm mặt vào máy tính bảng, Yến Diễn suýt đâm vào khung cửa, may mà Tần Dữ nhanh tay kéo lại, nếu không trán cậu đã gặp nạn.

“A! Cảm ơn!” Yến Diễn cảm ơn một tiếng, lại tiếp tục cắm mặt vào máy tính bảng đi về phía phòng tắm.

Tần Dữ: “…”

Anh từng bảo vệ không ít người, nhưng Yến Diễn là người vừa dễ bảo vệ nhất, lại cũng khiến anh lo lắng nhất.

Anh cảm thấy mình không chỉ là vệ sĩ mà là bảo mẫu riêng.



Thời gian tiếp theo, Yến Diễn như được truyền năng lượng, không còn kêu mệt, mà tập trung hết sức vào việc học.

Yến Diễn vốn thông minh, những gì các nhà khoa học dạy đều là các kỹ năng sinh tồn cơ bản ở các thế giới khác nhau, kiếp trước cậu đã quen thuộc với những điều này, giờ chỉ cần học lại là hiểu, tiến độ rất nhanh.

Kế hoạch học tập trong một tháng, Yến Diễn rút ngắn lại còn hai mươi ngày, điều này khiến các nhà khoa học rất ngạc nhiên, lãnh đạo rất hài lòng, và Tần Dữ cũng vô cùng ngạc nhiên.

Tần Dữ nhìn Yến Diễn được nghỉ nửa ngày, lại chìm đắm trong mạng internet, có chút thay đổi cái nhìn về cậu.

Dù Yến Diễn hơi tiểu thư nhưng cũng chịu khó. Ban đầu cậu còn kêu mệt, nhưng ngày hôm sau đã bắt đầu học chăm chỉ, dù huấn luyện cực khổ vẫn kiên trì cắn răng chịu đựng, mấy ngày nay đến cả điện thoại cũng không đυ.ng, thật sự là đang nỗ lực hết mình.