Dư Tiểu Thảo sờ sờ cái mũi, tỏ vẻ con gái đất liền không hiểu đại dương nguy hiểm. Rõ ràng giống một cây “nấm” thủy tinh màu trắng ngà bình thường, nhưng lại đủ để độc mất mạng. Quả là được mở rộng tầm mắt!
“Ào!” Cách hai anh em không xa truyền đến tiếng nước, hai người quay đầu nhìn lại, vừa vặn nhìn thấy Dư Hải trồi lên từ trong nước biển. Ông không mặc áo, lộ ra bộ ngực gầy gò nhưng rắn chắc.
“Thảo Nhi, nhìn xem cha lấy được cái gì này!” Dư Hải nhếch môi lộ ra hàm răng trắng tinh khiến cho khuôn mặt càng đen. Nhưng lại đen rất có hương vị, vô cùng nam tính!
Tiểu Thạch Đầu “Woa” một tiếng xông tới, trong miệng kêu: “Bào ngư, là bào ngư! Cha, người mò được bào ngư rồi!”
Tiểu Thảo vội tò mò thò lại gần. Chỉ thấy có bốn năm con sò nâu xanh đậm lần lượt nằm trong hai bàn tay to của Dư Hải, mỗi con đều khoảng chừng hơn mười centimet. Nhìn thứ này thật không nhận ra là cái gì, chính là bào ngư rất quý hiếm đây sao?
“Bào ngư lớn như vậy, bắt được đến trấn trên bán một con ít nhất cũng phải được mấy trăm đồng. Cha bắt được chín con, nếu bán được cho tửu lâu lớn, hắn sẽ được hai, ba lượng bạc đó!” Dư Tiểu Liên cũng lại gần, kinh ngạc vui mừng kêu lên.
Hai, ba lượng bạc? Lấy hiểu biết về vật giá của Tiểu Thảo, hai, ba lượng bạc có thể mua được một trăm năm mươi đến hai trăm cân gạo tẻ, hơn năm mươi cân thịt heo thượng đẳng, bảy tám chục con gà béo mập… Khẩu phần lương thực cho mười miệng ăn của già trẻ nhà nàng cũng chỉ vào tầm hai, ba lượng bạc một năm thôi.
Giá trị dinh dưỡng của bào ngư, Dư Tiểu Thảo cũng đã biết đến. Kế hoạch vốn dĩ định dùng bào ngư để bồi bổ thân thể cho người nhà lại bị gái trị của bào ngư làm thay đổi.
Theo hiểu biết nàng về người bà nội hám lợi kia, ai muốn ăn luôn bào ngư, bà ta có thể xé xác người đó! Nếu như đem về nhà, tuyệt đối sẽ như bánh bao thịt đánh chó – có đi mà không có về!
Tròng mắt Dư Tiểu Thảo xoay chuyển, dùng giọng nũng nịu chính mình cũng cảm thấy buồn nôn nói: “Cha, những thứ này cho con được không?”
Dư Hải do dự một lát, liền gật đầu nói: “Lúc ban đầu đã nói, nếu nhặt được bào ngư sẽ cho con và mẹ con bồi bổ cơ thể. Hôm nay tương đối may mắn, nếu không thể ăn hết ngay, có thể phơi khô sau này từ từ ăn.”
Anh em Dư Hàng, Dư Tiểu Liên dùng ánh mắt không thể tin nhìn qua. Bọn họ đã sớm biết lão cha của mình là dạng người gì: Chịu thương chịu khó cũng chưa bao giờ phản bác yêu cầu của Trương thị, cho dù những yêu cầu đó rất không hợp lý.
Tiểu Thạch Đầu năm tuổi cũng biết nếu đem số bào ngư này về, bọn họ thậm chí còn không được chạm vào nói gì là từ ăn chứ!
Dư Hải bị bọn nhỏ nhìn đến có chút ngượng ngùng, giả bộ ho khan hai tiếng, cong lưng cẩn thận bỏ bào ngư vào trong thùng.
Tròng mắt Dư Tiểu Thảo xoay chuyển, nói: “Cha! Những con bào ngư này giao cho con đi.”
Dư Hải không nói hai lời, nhét bào ngư giá trị hai ba lượng vào trong tay con gái. Chàng đứng dậy nhìn sắc trời một chút, nói: “Không còn sớm nữa, hôm nay thu hoạch không tồi nên trở về thôi!”
Dư Tiểu Thảo đổ hải sản trong rổ của mình vào trong thùng gỗ lớn của cha, sau đó cẩn thận bỏ bào ngư vào. Nàng nhìn khắp bốn phía xung quanh, chạy đến bên cạnh vách đá, nhặt chút tảo bẹ và rong cải biển (rau diếp biển), đậy bào ngư lại thật kín.
Hôm nay thu hoạch thật không nhỏ! Dư Hải xách thùng gỗ cao chừng Tiểu Thạch Đầu, bên trong tràn đầy hàng hải sản. Thùng nhỏ trong tay Dư Hàng, Tiểu Liên cũng thu hoạch được rất phong phú. Ngay cả rổ nhỏ Tiểu Thạch Đầu xách cũng đã đầu ắp hải sản.
Trên đường trở về, người trong thôn quen biết đều cực kỳ hâm mộ chào hỏi: “Vẫn là Đại Hải có bản lĩnh, đi muộn hơn so với chúng ta, thu hoạch lại nhiều hơn chúng ta rồi!”
“Đại Hải ca, chỗ trai xanh này của ngươi phải được tầm mười, mười lăm cân đấy, phơi khô được dăm ba cân nhất định không thành vấn đề. Đại Hải ca ra tay, trước nay chưa bao giờ xuống dốc cả! Có bí quyết gì không vậy? Chỉ dạy ta một chút đi!” Nói chuyện chính là cậu thanh niên hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi, thấp lè tè, dáng dấp có vẻ chính trực nhưng lại đen.
Người trong thôn đi biển bắt hải sản, vì để tránh xảy ra tranh cãi nên đều có chỗ cố định của từng người, thu hoạch nhiều hay ít đều do may mắn. Dư Hải lại không giống vậy, số lần chàng đi biển bắt hải sản không nhiều lắm, nhưng nhiều lần lại thắng lợi trở về.
Trong thôn có rất nhiều người muốn học hỏi bí quyết của chàng, lại ngại mặt mũi không tiện mở miệng. Dù sao cũng là cách kiếm bát cơm của người ta, ngươi học không phải giống như đoạt bát cơm từ trong miệng người ta sao? Cũng chỉ có Lý Xuyên Tử có quan hệ thân thiết với Dư Hải, đổi thành người khác đã sớm trở mặt rồi!
“Xuyên Tử thúc, bên kia vách núi có không ít đá ngầm không người, lúc thủy triều rút xuống mạnh người có thể tới đó nhìn xem!” Dư Hàng biết Lý Xuyên Tử là anh em nhất thiết của cha, cũng không gạt y. Nhưng địa điểm đi biển bắt hải sản tốt của nhà mình kia, cậu giữ lại, không tiết lộ ra.
Lý Xuyên Tử nhìn nhìn những người thôn dân vểnh tai thám thính đứng vây xem xung quanh, lớn tiếng cười nói: “Tiểu Sa, cháu cho rằng chúng ta đều giống như cha cháu được sao, leo núi trèo tường, lên núi xuống biển cũng không hề nói quá? Bên kia vách núi rất nhiều nguy hiểm, Lưu Tứ mất chính là ở bên đó đấy! Xuyên Tử thúc của cháu còn muốn sống lâu thêm mấy năm nữa!”
Vợ Dương Phàm đưa con gái của mình tới đây, hỏi: “Đại Hải, vợ cậu đâu?”
“Hôm nay thân thể nàng ấy không thoải mái nên ở nhà nghỉ ngơi rồi! Chân Dương Phàm đại ca đã khá hơn chút nào chưa?” Lý Dương Phàm là một người anh em tốt khác của Dư Hải, trước đó vài ngày trở về gặp phải gió bão, thuyền đυ.ng phải đá ngầm bên bờ biển, chân bị thương đang tĩnh dưỡng ở nhà.
Vợ Dương Phàm hỏi han sức khỏe của Liễu Mộ Vân, mới nói: “Không có việc gì, chân chàng ấy chỉ là bị thương ngoài da, nhưng thuyền trong nhà bị đυ.ng không nhẹ. Đại Hải, cậu rãnh rỗi tới giúp đỡ nhìn xem có thể sửa được không nhé?”
Xung quanh làng chài đều biết Dư Hải là người tài ba, bàn về đi biển đánh cá, ba năm người bình thường vẫn kém hơn chàng. Xa không nói, đầu xuân năm nay, nhà lão Dư kéo trở về một con cá mập, nói ít cũng phải hai ba trăm cân, chỉ vây cá mập đã bán được mấy lượng bạc. Không phải người trong thôn xem thường người khác, nhưng không có Dư Hải, chỉ lão Dư và con riêng của vợ ông ta cho cá mập ăn cũng không đủ, chứ đừng nhắc tới bắt cá mập gì cả.
Ngoài bản lĩnh bắt cá săn thú, Dư Hải cũng tự học sửa chữa thuyền, dường như hỏng hóc lớn nhỏ nào của thuyền đánh cá bình thường cũng không thể làm khó được chàng. Đây cũng là nguyên nhân đầu tiên khiến nhiều người thôn Đông Sơn dù đỏ mắt bản lĩnh của chàng như vậy vẫn không dám đắc tội với chàng, chỉ dám nói chút lời ong tiếng ve sau lưng.
“Được! Ngày mai sau khi xuống núi, ta sẽ đến đó xem một chút! Dương Phàm tẩu tẩu, đây là thịt mã nha, Dương Phàm đại ca rất thích món này, tẩu mang về một chút cho hắn nhắm rượu.” Trong rổ Tiểu Thạch Đầu tràn đầy là thịt mã nha đã đập vỏ, Dư Hải không chút nghĩ ngợi liền khẳng khái đưa tặng.
Vợ Dương Phàm cười lắc đầu, nhìn về phía Tiểu Thảo vẫn yên tĩnh ở một bên không nói, nói: “Giữ lại cho bọn nhỏ ăn đi! Tiểu Thảo, thân thể đã tốt hơn chút nào chưa? Đầu có còn đau hay không?”
Dư Tiểu Thảo lễ phép cười cười với bà ấy, đáp: “Không đau nữa, Vưu gia gia nói trong hai ngày này đã có thể tháo băng gạc ra rồi.”
Dư Hải lại hàn huyên vài câu với hai người, rồi dẫn bọn nhỏ về nhà. Vừa vào cửa, nhìn vợ mình vốn nên nghỉ ngơi ở trong phòng đang bưng cơm tối từ trong phòng bếp ra bên ngoài, trên mặt lập tức phủ đầy mây đen.
“Ấy! Hôm nay đi biển bắt hải sản nhặt được không ít thứ tốt nhỉ, ngày mai chúng ta lại có lộc ăn rồi!” Phía sau truyền đến tiếng như gà mái bị bóp cổ của Lý thị.
Dư Tiểu Liên tức giận đến mức ném luôn thùng xuống trên mặt đất, nói với đại bá mẫu đang bước chân vào cửa: “Đại bá mẫu à, bà nội không phải đã nói để ngươi ở nhà nấu cơm sao? Ngươi lại la cà đến bây giờ mới trở về, không muốn cho mọi người ăn đúng không?”
Lý thị liếc mắt nhìn nàng ấy một cái, không để tiểu nha đầu này vào mắt, bĩu môi nói: “Có người có thể giả bộ ốm để lười biếng, chẳng lẽ ta không thể ra ngoài đi chơi hay sao? Tại sao ngươi lại nói chuyện thế này hả, không biết lớn nhỏ, cần thận tương lai không gả đi được đấy!”