- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Huyền Huyễn
- Nông Viên Tự Cẩm
- Chương 37: Bến tàu
Nông Viên Tự Cẩm
Chương 37: Bến tàu
Nói đi là đi! Dư Tiểu Thảo lấy bạc từ nơi nàng cất giấu tiền ra, suy nghĩ một chút lại lấy ra một chuỗi tiền nhét vào trong ngực. Đầu mùa đông ở phía bắc đã gió lạnh từng cơn, rất nhiều người đều đã mặc áo khoác dày. Cho nên Dư Tiểu Thảo nhét một chuỗi trăm văn tiền đồng trong ngực, bên ngoài cũng nhìn không thấy.
Dư Tiểu Thảo vô cùng hưng phấn mang một cái rổ to màu lam theo, cùng với Tiểu Thạch Đầu cũng hưng phấn như vậy đi về phía bến tàu. Thôn Đông Sơn cách bến tàu, tuy rằng so với trấn trên thì gần hơn một chút, nhưng nếu đi bộ cũng mất hơn một giờ. Dư Tiểu Thảo tâm trạng tốt nên đi đường cũng không cảm thấy mệt mỏi.
Lúc này, là thời điểm bến tàu náo nhiệt nhất. Thuyền đánh cá ra biển chở đầy hàng về, góc tây nam bến tàu tự nhiên hình thành chợ cá.
Quản gia nhà giàu tới mua cá, chọn loại cá và hải sản chủ nhân nhà mình thích ăn. Các đại tửu lâu trấn trên, quán cơm, khách điếm cũng đều chờ ở đây chờ mẻ cá biển mới.
Trên bến tàu, mấy chiếc tàu chở hàng vừa mới cập bến, công nhân bến tàu dưới sự chỉ huy của đốc công đều đâu ra đó dỡ hàng từ trên thuyền xuống. Tiếng rao hàng, tiếng hét, tên gọi tên… hòa chung một chỗ, tạo nên cảnh bến tàu ồn ào náo nhiệt.
Tiểu Thảo cảm nhận hơi thở cuộc sống rộn ràng, trong lòng bị xúc động thật sâu.
“Nhị tỷ, bên kia là nơi bán điểm tâm. Trước kia Thạch Đầu và cha tới đó một lần, cha mua cho ta một cái bánh bao thật to. Bánh bao làm bằng bột mỳ ăn ngon nhất!”
Tiểu tham ăn Tiểu Thạch Đầu chỉ chỉ ven đường bên ngoài bến tàu, nơi đó dựng mấy cái lều đơn sơ, ở trong gió tỏa ra hơi nóng ấm áp.
Công nhân bến tàu và ngư dân, có lẽ là mang lương khô theo. Nhưng trên người mang theo khí lạnh sáng sớm, vẫn là phải uống một bát canh nóng, làm ấm cơ thể.
Có nhu cầu thì có thị trường. Trong cái lều thấp bé kia có bán cháo, bán mì canh, có bánh bao mới ra lò. Còn có một ít người thừa dịp nông nhàn xách rổ bán chút thức ăn sáng nhà làm, hoặc là vài nhà phụ cận bán dưa muối.
Tiểu Thảo tính toán, lấy khả năng nấu nướng của nàng ở kiếp trước, ở chỗ này cũng có thể kiếm được một vị trí tốt. Nhưng mà ở đây người đông thì lắm chuyện, nếu như truyền tới tai nãi nãi nàng, sợ rằng ngay cả tiền vốn cũng sẽ bị cướp mất…
“Tiểu Liên… hay là Tiểu Thảo?” Tiểu Thảo không nghĩ tới đến bến tàu còn gặp được người quen, vừa quay đầu nhìn thì thấy một khuôn mặt xa lạ.
Đây là một thiếu niên mặt hơi đen, vó người cao lớn, mười lăm mười sáu tuổi, mày rậm mắt to, giữa mày khiến nàng có một loại cảm giác quen thuộc: Ai vậy?
Tiểu Thạch Đầu trong tay nàng trả lời cho nàng: “Đại biểu ca, sao ngươi lại ở chỗ này? Là đi cùng đại thẩm tới sao?”
Hóa ra là con cậu hai, Liễu Chí Vĩ mười bốn tuổi. Người này mặc dù mới mười bốn tuổi, nhưng nhìn vạm vỡ có sức lực, vóc dáng không giống cậu hai cũng không giống mợ hai, ngược lại có nhiều nét giống cậu cả.
Liễu Chí Vĩ thật thà cười hắc hắc nói: “Ừ, ta theo mẹ ta tới, còn có cha ta, xem có thể kiếm sống ở bến tàu không… Cha thường xuyên đến đây, quen biết với đốc công, đã đi dỡ hàng rồi. Người ta chê ta còn nhỏ, không cần ta!”
Thiếu niên nói, vẻ mặt tức giận. Mặc dù tuổi của cậu ta không lớn nhưng sức lực vẫn có. Ngày thường theo cha làm việc, không thiếu việc làm tốn sức. Dựa vào cái gì không cho cậu ta làm!
“Tiểu Thảo, Thạch Đầu! Sao các ngươi lại tới bến tàu?” Mợ hai xách giỏ đi tới, nhẹ nhàng chào hỏi.
Hai chị em Tiểu Thảo rất lễ phép gọi một tiếng “Mợ hai”. Tiểu Thảo bị đánh vỡ đầu, ngủ sâu ba ngày, bà ngoại, ông ngoại, và mấy cậu mợ đều tới thăm nàng, mang cho nàng một con gà mái và nửa giỏ trứng gà. Nhưng không ngoài ý muốn đều bị Trương thị thu hết vào túi rồi.
Trong mắt Trương thị, Liễu thị không ngày nào không khỏe, Dư Tiểu Thảo lại là một hố thuốc. Thông gia có mang nhiều đồ nữa cũng không lấp đầy được hai cái động không đáy này!
Tiểu Thảo đối với nhà ngoại của mình có ấn tượng không tệ, Từ trong miệng Tiểu Liên biết được, mợ hai rất đôn hậu, quan tâm chân thành nhà bọn họ, quả nhiên là như vậy.
Đang nói, thời gian nghỉ ngơi ăn cơm của công nhân bến tàu đã đến, công đốc ra lệnh một tiếng, trên dưới trăm người công nhân, có người trong tay xách bao, có người không, đi về phía bên này.
Người bán điểm tâm lập tức mời chào: “Canh nóng, bán canh nóng, canh cải trắng nóng hổi, canh cà rốt…”
“Cháo nóng, cháo nóng! Nóng hổi lại dễ ăn, một văn tiền một bát…”
“Bán mì canh đây! Tiểu tử, tới ăn mì canh đi! Đảm bảo ăn một bát là no…”
“Dưa muối, dưa muối ngon đây, một văn tiền chia mấy người ăn, đại ca mua ít dưa muối ăn lát có sức lực làm việc…”
Mợ hai thấy vậy, vội nói với hai chị em: “Bây giờ chính là cơ hội làm ăn, ta phải nhanh mời chào bán hàng rồi. Hai ngươi còn chưa ăn điểm tâm phải không, Chí Vĩ, đây là năm văn tiền, mua mấy cái bánh bao chia cho đệ đệ muội muội ăn đi.”
Đang nói chuyện đã thấy một người từ bến tàu đi tới, trên đầu toàn mồ hôi, toàn thân cũng toàn mùi mồ hôi, cười nói với mợ hai: “Tẩu tử, một văn tiền nước tương và dưa muối!”
“Được!” Mợ hai nhanh nhẹn nhận lấy mấy cái bánh bột ngô trong tay hắn, quết tương lên trên. Dưa muối cắt lát, xào qua mỡ heo. Một văn tiền, bọc một túi giấy dầu.
Người kia nhận lấy túi bánh bột ngô, ăn từng miếng một, miệng nói: “Tẩu tử, vẫn là tương nhà tẩu có hương vị, dưa muối cũng ướp vừa miệng. Ăn quán nhà tẩu rồi ăn của nhà khác, đúng là không hợp khẩu vị!”
“Đương nhiên! Cũng không nhìn xem là vợ ai?” Một người đàn ông trung niên vóc dáng cao lớn khỏe đẹp, làn da màu lúa mì khỏe mạnh, ngũ quan anh tuấn, từ phía sau vỗ một cái lên vai chàng trai, cười lộ ra hàm răng trắng tinh.
Tiểu Thạch Đầu vui mừng nhào tới, ôm lấy chân người đàn ông trung niên, kêu: “Cữu cữu, lâu rồi người không tới nhà con, Tiểu Thạch Đầu rất nhớ người!”
Liễu Phái cúi người bế Tiểu Thạch Đầu lên, ước lượng ở trên tay, kinh ngạc nhìn khuôn mặt mập mập nhỏ nhắn của Tiểu Thạch Đầu, cười nói: “Nhà cháu tổ chức ăn riêng à? Cháu dường như nặng hơn không ít đó!”
“Không phải! Là Nhị tỷ bắt cá, bắt thỏ, nướng lên ăn rất ngon! Lần sau sẽ mang cho cữu cữu một con…” Nếu là Tiểu Thạch Đầu lúc trước thì cậu nhóc sẽ không nỡ dùng thịt để trả ân tình cho người khác. Bây giờ cách mấy ngày là có thể ăn một bữa thịt nướng hoặc thịt hầm (Mang thú săn tới nhà Triệu bá nương, dùng bếp nhà bà nấu chín), một hai con thú săn với cậu bé mà nói giờ không phải là hiếm lạ nữa.
Liễu Phái cẩn thận quan sát vẻ mặt của Dư Tiểu Thảo, nụ cười trên mặt càng sâu: “Tiểu Thảo thật giỏi, có thể bắt cá bắt thỏ rồi! Có tấm lòng này của các ngươi, cữu cữu cảm thấy rất vui vẻ. Nãi nãi nhà ngươi chịu để các ngươi mang thịt ra bên ngoài à?”
“Nói chuyện này với bọn nhỏ làm gì!” Mợ hai trừng mắt nhìn chồng mình. Tiểu Thảo thấy được nàng ấy buôn bán không tốt, dù sao dưa muối với tương, nhà nhà đều có, có thể mang từ nhà đi đều tự mang đi, ai còn muốn bỏ tiền mua nữa chứ.
Tiểu Thạch Đầu lại cười khanh khách nói: “Chúng ta đều là nướng chín ở trong núi, chỉ có người trong nhà ăn. Không để cho nãi nãi biết.”
“Đừng quên cho nương ngươi ăn nhiều một chút, những năm này nương ngươi sống không dễ dàng!” Liễu Phái đối với cô em gái duy nhất phải chịu khổ mấy năm nay, đều nhìn thấy, có thương mà lại không giúp được gì.
Khi đó cha không nên gả em ấy cho gia đình như vậy, có mẹ kế còn có cha dượng. Trước kia còn tốt, sau khi cậu ba nhà đó đi học, ngay cả Dư lão đầu cũng trở nên thiên vị.
“Vâng! Tiểu Thạch Đầu giữ lại đùi gà và chân thỏ cho nương, chỗ đó thịt nhiều!” Tiểu Thạch Đầu khoe tài nói.
Dư Tiểu Thảo đi cùng Tiểu Thạch Đầu kêu một tiếng “Cậu” sau đó chỉ im lặng mỉm cười, lúc này lại mở miệng nói: “Thạch Đầu, mau xuống! Để cho cữu cữu nghỉ ngơi một lát, ăn chút gì đã.”
“Không sao! Một đứa trẻ năm tuổi có nặng bao nhiêu đâu?” Tuy nói vậy nhưng Liễu Phái vẫn thả Tiểu Thạch Đầu xuống. Đốc công nói lát nữa sẽ có thuyền của quan gia tới, nên không thể qua loa đại khái được.
Xung quanh đều là công nhân khuân vác của bến tàu đang ăn trưa, không ít người cũng đang bàn tán chuyện này. Dư Tiểu Thảo nghe được toàn bộ, biết được có một tiểu Quận vương trong kinh thành ra biển khơi, đi tới nơi xa xôi tìm kiếm loài sinh vật mới.
Từ trong câu chuyện phiếm của mọi người, Dư Tiểu Thảo biết được đương kim hoàng thượng lúc còn là vương gia cũng rất thích ra biển. Những con thuyền lớn có thể ra ngoài khơi xa đều là đương kim hoàng thượng lúc mười mấy tuổi buôn bán ra.
Trước khi lên ngôi, Kiến Văn Đế nhiều lần ra biển, đến Nam Dương, Tây Dương, thậm chí còn đi xa hơn. Mang về loại khoai lang cho sản lượng cao, còn có vài loại gia vị kỳ lạ. Ví dụ như: ớt cay cay tới cả miệng đều sưng lên, dưa chuột ăn giòn giòn, đặc sản dưa hấu giải khát ngày hè…
Dư Tiểu Thảo hoảng hốt nhớ lại kiếp trước lúc học lịch sử trung học, cũng nhắc tới sự nghiệp hàng hải của nhà Minh rất phát triển. Nhưng, trong lịch sự, người đi đến Tây Dương không phải là vương gia gì đó mà là thái giám Trịnh Hòa (Tam Bảo là tên khai sinh của Trịnh Hòa), không có một chút liên quan nào với Kiến Văn Đế. Không lẽ hoàng đế khai quốc và Kiến Văn Đế, cũng là xuyên tới?
Haizz! Xuyên không rất nguy hiểm, khuyên bạn phải cẩn thận. Rất nhiều tiểu thuyết cung đấu trạch đấu đều là có người cùng xuyên qua, tỉnh táo thì thiếu mà tương ái tương sát thì nhiều. Ta là người dân nhỏ bé, lấy cái gì đấu với người ta là hoàng đế! Vẫn là cụp đuôi, làm người khiêm tốn thôi!
Hai chị em cũng không để cậu mợ mua bánh bao cho, nói dối buổi sáng đã ăn rồi. Hai người đợi một lát ở bến tàu, liền có quan sai tới đây đuổi người. Vương gia xuất hành, người không liên quan đều phải tránh đi.
Bị đuổi ra ngoài không chỉ có hai chị em Dư Tiểu Thảo, ngay cả những người xách rổ buôn bán kia cũng bị đuổi ra khỏi bến tàu. Những người buôn bán trong lều thì may mắn tránh được.
Tiểu Thạch Đầu muốn nhìn Quận vương gia, không có cách nào, Dư Tiểu Thảo đành nắm chặt bàn tay nhỏ bẻ của cậu bé, bị nha dịch quan sai ngăn trở ở ven đường, từ kẽ hở trong đám người xem náo nhiệt.
Chỉ trong phút chốc, bến tàu ồn ào bỗng yên ắng lại. Từng chiếc xe ngựa kéo đầy hàng hóa, số lượng nhiều đến nỗi không thấy được điểm cuối. Phía trước là mấy người quần áo đơn giản mang theo hơi thở cao quý, cưỡi ngựa lớn, vậy quanh một thiếu niên mặc hoa phục.
“Nhị tỷ, vị đại ca kia chính là Quận vương gia sao?” Giọng nói của Tiểu Thạch Đầu không lớn, nhưng ở không gian im ắng chỉ có tiếng vó ngựa bên đường này lại khá là rõ ràng.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Huyền Huyễn
- Nông Viên Tự Cẩm
- Chương 37: Bến tàu