Bữa cơm của Dư gia trước giờ luôn thiếu mỡ, chỉ có lúc ăn Tết: Dư Ba – người được cả nhà gửi gắm hy vọng – trở về. Thịt mỡ hầm cải trắng là món Dư Ba thích ăn nhất khi còn bé.
Dư Ba ăn quen rau xào ở trấn trên, đã sớm thay đổi khẩu vị. Nhưng đối mặt với mẹ vẫn luôn một lòng vì mình cũng không đành lòng cự tuyệt.
Triệu thị liếc hắn một cái, mắt nhìn thẳng vào gian phòng phía tây. Triệu Mai Lan thân là con gái duy nhất của tú tài, nàng ta vẫn luôn nhìn không thuận mắt đại gia đình Dư gia này. Mẹ chồng keo kiệt hẹp hòi, đại tẩu thô tục lười biếng, nhị tẩu hèn yếu vô năng, trẻ con trong nhà cũng không có gì nổi bật.
Nếu có thể, nàng ta không muốn ở lại Dư gia dù là một khắc. Nhưng dù sao đây cũng là nhà của tướng công mình, vẫn nên cho hắn một chút mặt mũi.
Chờ Trương thị đi sang thôn bên cạnh cắt hai lạng rưỡi thịt mỡ trở về, Liễu thị cũng đã giặt quần áo xong trở lại. Không để nàng nghỉ xả hơi dù chỉ một chút, Trương thị đã nói với Lý thị còn đang cầm cây chổi đi loanh quanh trong sân: “Ngươi tới đây phơi quần áo, còn vợ lão nhị đi nấu cơm đi!”
Tay nghề nấu cơm của Liễu thị, người trong nhà đều công nhận.
Trương thị tự mình rửa thịt, để lên thớt cắt xong, cẩn thận đếm kỹ từng miếng thịt, sau đó nói với Liễu thị: “Tam nhi thích ăn đồ ăn ngươi làm nhất, nấu cho ngon, đừng có mà lười biếng, mấy người các người nhớ phải giúp đỡ đấy!”
Cho dù Trương thị không nói thì tỷ muội Dư Tiểu Thảo cũng sẽ không để mẹ làm việc một mình. Chờ sau khi bà ta đi ra ngoài, Tiểu Thảo liền cười nói: “Theo con thấy! Chưa chắc tiểu thúc tiểu thẩm thích ăn thịt mỡ hầm cải trắng. Mẹ, không bằng mẹ để con làm thử hai món khác. Trong đầu con có vài công thức nấu ăn nhưng đều chưa có cơ hội làm thử!”
“Nấu ăn thì có thể, nhưng không thể đυ.ng đến đống thịt này. Nãi nãi của con đã tính hết trong lòng rồi!” Chỉ cần là nguyên liệu nấu ăn tốt một chút, Trương thị đều sẽ đếm kỹ, sợ người nấu cơm trộm ăn mất.
Hầu hết các vùng nông thôn ở phía bắc đều sử dụng nồi to để hầm thức ăn, không phải nguyên liệu nào cũng đều thích hợp để bỏ lung tung vào trong nồi. Dư Tiểu Thảo đã muốn xào thức ăn từ lâu, nhưng tiếc là không có dầu. Trương thị keo kiệt đến mức dầu thực vật cũng không nỡ mua.
Tiểu Thảo nhìn miếng thịt béo ngậy, nhờ mẹ lọc ra một ít mỡ từ bên trong miếng thịt. Thịt dùng để hầm thức ăn, mỡ heo còn thừa lại đã đủ điều kiện cho nàng phát huy rồi.
Liễu Mộ Vân suy nghĩ một chút, thịt mỡ sau khi lấy mỡ mặc dù có co lại một chút, nhưng chỉ cần để ý nhiệt độ, khi hầm thức ăn cũng sẽ không quá khó coi. Hôm nay tam đệ và thê tử trở lại, nếu chỉ có một đĩa món mặn, những món khác không có mỡ thì trông có vẻ quá thiếu thốn, nên đã tự quyết định ép ra nửa bát dầu.
Dư gia đông người, bình thường đều nấu cơm bằng hai bếp: Một bếp dùng để nấu cháo đậu, bếp còn lại thì dùng để hầm thức ăn và nướng bánh. Hôm nay Trương thị vui vẻ, đại phát từ bi “ân chuẩn” bánh bột ngô có thể trộn thêm một nửa bột mì.
Bà ta cho dù keo kiệt ủy khuất bản thân cũng sẽ không để cho tiểu nhi tử của mình phải chịu ấm ức dù chỉ một chút, hơn nữa cũng không muốn người vợ xuất thân nhà tú tài ở trấn trên của tiểu nhi tử coi thường bà ta. Bà ta còn đang trông cậy con trai đem cáo mệnh về cho mình, hưởng phúc của con trai đấy!
Dư Tiểu Thảo thấy mẹ giống y như ngày xưa, muốn cho miếng thịt heo và cải trắng vào hầm cùng một lúc, sợ bị lãng phí cả một nồi đồ ăn mặn nên đã vội vàng ngăn cản nói: “Mẹ, để cho con làm món này đi. Con đảm bảo sẽ ngon hơn mẹ làm luôn!”
Liễu thị sợ nàng làm không tốt bị mẹ chồng mắng, lúc đầu không đồng ý. Sau đó bởi vì Tiểu Thảo và Tiểu Liên liên tục năn nỉ mới chấp nhận. Mặc dù thế nhưng nàng ấy vẫn muốn đứng ở bên cạnh nhìn mới được.
Tiểu Thảo đã sớm sai tiểu đệ chạy sang Triệu gia vay mấy quả ớt, thịt heo hầm cải trắng mà không có chút cay thì hương vị khẳng định sẽ kém hơn rất nhiều.
Nàng không làm theo công thức hầm món ăn thông thường, phi gừng, hành lá cắt nhỏ, ớt và hoa tiêu trong chảo đến thơm lừng, tiếp theo cho thịt vào xào chung, rồi nêm thêm muối và nước tương, cải trắng thái thành khúc, suy nghĩ một chút rồi lại thêm một chút nước linh thạch. Tiểu Thảo phát hiện, nước linh thạch có hiệu quả làm cho món ăn trở nên thơm ngon hơn! Tuy vẫn là cải trắng hầm thịt, nhưng sau khi dùng công thức khác, mùi vị cũng trở nên khác nhau, một món trên trời, một món dưới đất.
“Thật là thơm! Hôm nay có thịt ăn hả?” Dư Hắc Tử chơi bời cả nửa ngày ở bên ngoài, mũi thính hơn mũi chó ngửi thấy mùi thơm trong phòng bếp.
Không đợi cậu ta kịp ăn vụng một chút thức ăn đã bị Trương thị cùng đi vào kéo lỗ tai lôi ra bên ngoài: “Ăn, ăn! Suốt ngày chỉ biết ăn! Ngoài ăn ra ngươi còn có thể làm gì nữa hả? Đi, biến về đông phòng cho ta! Dám ăn vụng ta sẽ chặt ngón tay của ngươi!”
Nói xong lại trợn mắt cảnh cáo Lý thị đang lượn lờ trước cửa phòng bếp. Lý Quế Hoa tham ăn lười biếng lại xảo trá thấy thế vội vàng cúi đầu quét quét hai cái, lắc lư rời khỏi còn lưu luyến mà còn ngoái đầu lại mãi.
Trương thị nhìn món cải trắng hầm thịt, ngửi mấy cái, không mặn không nhạt để lại một câu: “Ừ, tay nghề cũng được đấy! Sau này cứ nấu như vậy đi!”
Tiểu Thảo đứng một bên đáp lời: “Nãi nãi, chỉ cần người mua chút dầu thực vật để trong nhà thì mỗi ngày đều có thể nấu như vậy. Không có dầu thì làm gì cũng uổng công.”
Trương thị tiếc tiền mua dầu, nhưng lại để ý đến mặt mũi, xoay người để lại một câu mắng chửi: “Mua dầu? Không bằng chặt cái bộ xương già này của ta ra rồi thắng lấy mỡ cho các ngươi ăn đi!”
Tiểu Thảo khẽ bĩu môi, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Bà muốn lấy mỡ của mình ra thì chưa chắc bọn cháu muốn ăn đâu? Vóc người gầy nhom, có thể thắng ra mấy lạng mỡ chứ…”
“Thảo Nhi! Sao có thể nói người lớn trong nhà như vậy được hả? Lời này bị truyền đi thì con làm sao giữ được danh tiếng tốt đây? Sau này không được nói như thế nữa đâu.” Liễu thị vừa rửa nồi vừa dạy dỗ con gái.
Dư Tiểu Thảo không lên tiếng, trong lòng vô cùng giận dữ: Hiếu thuận với người lớn, cũng không thể hiếu thuận mà không phân biệt đúng sai được.
Tiểu Thảo biến bi phẫn trở thành tài nấu nướng, vèo vèo vèo! Rất nhanh, cà tím xào tỏi, đỗ xào, rau cải xào nấm, thêm cả cải trắng hầm thịt, bốn món ăn đều đã xong.
Ở bên trong một cái nồi khác còn có món canh cá tươi ngon đang bay ra mùi thơm mê người. Ngay cả Triệu thị đang nghỉ ngơi ở gian phòng phía tây cũng khẽ kinh ngạc, “Đồ ăn cho heo” của Dư gia từ bao giờ lại có mùi vị thơm như vậy chứ?
“Dọn cơm thôi!” Tiểu Thạch Đầu vẫn luôn khéo léo đốt lửa hưng phấn la hét. Tay nghề nấu ăn của nhị tỷ thật là giỏi, cậu sắp không khống chế được nước bọt của mình rồi.
Trước giờ, khi ăn cơm vẫn luôn là đàn ông ngồi một bàn, phụ nữ ngồi một bàn. Thức ăn trên bàn của phụ nữ hôm nay cũng không khác bàn của đàn ông. Bốn món ăn mang theo mùi thơm nhanh chóng được bưng lên bàn. Đúng vậy, Dư gia đông người, cho nên thức ăn trước giờ đều đựng trong mâm.
“Có thịt ăn, có thịt ăn rồi!” Dư Hắc Tử hít hít nước mũi vàng khè, thỉnh thoảng còn nâng ống tay áo màu đen lên khẽ lau mũi. Lý thị cũng chùi bàn tay đen sì lên trên vạt áo đã sớm không nhìn ra màu sắc gì nữa một cái, coi như đã vừa rửa tay.
Triệu thị nhìn thấy, ghê tởm suýt chút nữa là nôn ra. Đối mặt với hai mẹ con bẩn thỉu này thì làm gì còn có khẩu vị để ăn nữa.
Trương thị vẫn luôn để ý con dâu út cũng nhìn theo tầm mắt của nàng ta, sau đó nhíu mày một cái, cầm một cái bát, mỗi món gắp một ít để vào, nói với hai mẹ con Lý thị: “Trên bàn quá chật chội, hai mẹ con các người trở về đông phòng ăn đi!”
Nãy giờ Lý thị vẫn nhìn chằm chằm vào miếng thịt béo trắng bóng, rất không biết điều nói: “Có thêm hai người đúng là có chút chật chội. Nhãi con còn chưa tròn mười tuổi thì lên bàn ngồi làm gì! Còn không mau nhảy ra chỗ khác đi?
Nói xong cũng không nhịn được nữa, ngay lập tức giơ đũa gắp lấy miếng thịt lớn nhất. Tuy nhiên nửa đường liền bị Trương thị ngăn cản, bà ta hung hăng trợn mắt nhìn con dâu không biết thức thời một cái, nhấn mạnh nói: “Bảo các ngươi trở về phòng ăn thì cứ trở về đi, nói nhảm nhiều như vậy làm gì? Ngươi nói trẻ con không được lên bàn là đang sỉ vả ai vậy?”