Chương 19: Không muốn lớn lên

Bà cụ Lục nhìn thoáng qua đồ trong lòng Diệp Trì, bà rất muốn cho Diệp Trì chơi cùng Lục Minh Phóng, lần trước Diệp Trì cùng Lục Minh Phóng xem điện ảnh một lát, đều có thể làm Lục Minh Phóng nói nhiều hai câu, về sau thường ở bên nhau chơi, khẳng định chỗ tốt nhiều hơn.

Nhưng mà hiện tại Lục Minh Phóng đang tức giận, bà sợ Lục Minh Phóng không biết nặng nhẹ, đánh dọa Diệp Trì linh tinh, bà là thật thích đứa nhỏ Diệp Trì này, vì thế nhẹ nhàng nói: “Đem đồ vật cho bà đi, bà sẽ chuyển cho Minh Phóng được không?”

Diệp Trì nghi hoặc hỏi: “Bà Lục bà không cho cháu gặp Minh Phóng sao?”

“Không phải.” Bà cụ Lục nói: “Là Minh Phóng đang tức giận, bà sợ thằng bé hung dữ.”

“Sẽ không, Minh Phóng siêu tốt với cháu, chúng ta có thể làm bạn tốt.” Diệp Trì kiên định mà nói.

“Nếu thằng bé quát cháu, cháu không sợ sao?”

“Không sợ, cậu ấy cũng không quát cháu.”

“…” Đối với ánh mắt chờ mong của Diệp Trì, bà cụ Lục chần chờ một lát, cảm thấy Lục Minh Phóng tuy rằng là phát giận, nhưng gần đây phát giận, cũng không xuất hiện tình trạng không bình thường khác, bà quay đầu nhìn về phía phòng đông, nhẹ giọng nói: “Minh Phóng, Tiểu Diệp Trì tới thăm cháu này.”

Lục Minh Phóng ngồi ở trên sô pha cũng không nhúc nhích, nhưng ánh mắt lại lóe một chút.

Bà cụ Lục thấy thế, quay đầu nói với Diệp Trì: “Đứa nhỏ, cháu đi đi, có việc gì liền gọi bà, biết không?”

Diệp Trì nặng nề mà gật đầu, ôm sát kẹo trong lòng, thật cẩn thận mà nâng bước đi vào phòng đông, đi vào phòng xong quay đầu nhìn bà cụ Lục, tỏ vẻ không thành vấn đề.

Bà cụ Lục hướng Diệp Trì cười cười.

Diệp Trì chậm rãi đi đến trước mặt Lục Minh Phóng, nhẹ giọng nói: “Phóng ca, cậu xem, tớ mang cho cậu đồ ăn ngon.”

Cơ thể Lục Minh Phóng chưa động, đôi mắt đen nhánh lại ngó đồ trong lòng Diệp Trì một chút, cái liếc mắt này bị bà cụ Lục nhạy bén mà bắt được, Bà cụ Lục cười quay đầu nói với bà cụ đầu bạc: “Đi, chúng ta tiếp tục đóng đế giày đi.”

Bà cụ đầu bạc hỏi: “Như vậy liền đi rồi?”

“Đi đi đi, thừa dịp chưa tới buổi trưa, đi làm việc đi.”

Bà cụ bạc đầu mặt mang lo lắng mà nói: “Ngộ nhỡ Minh Phóng đánh Tiểu Diệp Trì làm sao bây giờ?”

Vừa rồi bà cụ bạc đầu đối với Diệp Trì vẫn là một bộ không thích, giờ phút này liền đau lòng. Bà cụ Lục cười nói: “Sẽ không, Minh Phóng nhà tôi không có bài xích Tiểu Diệp Trì vào phòng đông, chứng minh Minh Phóng không chán ghét Tiểu Diệp Trì, người thằng bé không ghét, sẽ không đánh, đi thôi.”

“Là như thế này à.” Bà cụ bạc đầu không quá yên tâm.

Bà cụ Lục luôn mãi nói: “Đúng vậy đúng vậy, là như vậy, yên tâm đi.”

Bà cụ bạc đầu lúc này mới đi theo bà cụ Lục đi ra phòng ngoài, lại lần nữa bắt đầu đóng đế giày, không hề quản Tiểu Diệp Trì, Tiểu Diệp Trì đã bắt đầu cùng Lục Minh Phóng nói nguồn gốc của kẹo, đậu phộng cùng quả táo, hơn nữa bày hết ra cho Lục Minh Phóng xem.

Tay nhỏ Diệp Trì cầm một viên kẹo nói: “Phóng ca, cậu xem, đây là kẹo mềm, đặc biệt ăn ngon.”

Lục Minh Phóng nhìn gần, lại không có nói chuyện.

Diệp Trì nhiệt tình mà giới thiệu: “Cái này là kẹo bắp mềm, ăn ngon.”

“…”

“Túi bên trong này là đậu phộng, là vị muối tiêu, rất giòn, tớ vừa rồi cùng ông nội ăn một cái, ăn ngon.”

“…”

“Còn có quả táo này, ông nội nói là Tân Cương, Tân Cương cái gì đó, tớ đã quên, dù sao cũng ăn ngon, tớ đều cho cậu đặt ở nơi này, cậu muốn ăn liền ăn.”

“…”

Diệp Trì nói xong, Lục Minh Phóng một câu cũng không có tiếp, phòng đông an tĩnh một mảnh, tay nhỏ Diệp Trì cọ cọ quần, cảm thấy khó mà nói tiếp rất xấu hổ nha, tiếp theo lại mở miệng nói: “Phóng ca, hôm nay tớ cùng ông nội của tớ cùng đi trả nợ, hết hai ngàn đồng tiền! Còn thiếu một ngàn đồng tiền, tớ và ông liền hết nợ, hết nợ về sau, nhà tớ kiếm tiền chính là của mình. Ông nội nói, mấy ngày nữa mua cho tớ quần áo mới!”

Lục Minh Phóng vẫn không nói lời nào.

Diệp Trì ngẩng đầu nhỏ xem xét mặt Lục Minh Phóng, nhìn rõ ràng tức giận trên mặt Lục Minh Phóng chưa giảm, cậu nhấp nhấp miệng, trầm mặc một chút, thật cẩn thận mà nói: “Phóng ca, cậu còn tức giận ba cậu sao?”

Nghe vậy, Lục Minh Phóng chuyển mắt nhìn về phía Diệp Trì.

“Cậu không cần tức giận, cái kia, cái kia…Ba tớ cũng không tốt.” Diệp Trì cúi đầu tay nhỏ xoắn vào nhau nói: “Ba tớ thiếu thật nhiều tiền, làm ông nội của tớ phải trả. Ba còn không cần tớ cùng mẹ tớ, tớ cũng không biết ông ấy trông như thế nào.”

Lục Minh Phóng nhìn thẳng về phía Diệp Trì.

Đôi mắt Diệp Trì cũng sáng lấp lánh nhìn Lục Minh Phóng, bởi vì nhắc tới ba mình, khuôn mặt nhỏ của cậu hiện lên một chút ủy khuất cùng khổ sở.

Lục Minh Phóng rốt cuộc mở miệng nói câu đầu tiên hỏi: “Cậu muốn xem điện ảnh sao?”

Khả năng chữ “Ba” này đối với Diệp Trì mà nói, chỉ là một chữ mà thôi, cũng có thể Diệp Trì lạc quan, cho nên nghe được hai chữ “Điện ảnh”, lực chú ý đã bị hấp dẫn lại, mở miệng hỏi: “Là xem 《 Harry Potter 》 sao?”

Lục Minh Phóng gật đầu.

“Được nha.” Diệp Trì nói: “Tớ xem qua《 Harry Potter 》, xem qua hai bộ, 《 Harry Potter cùng đá ma pháp 》 cùng 《 Harry Potter cùng mật thất 》, xem rất hay, ảnh chụp người bên trong đều sẽ tự mình nói chuyện, tớ ——”

Đang lấy điều khiển từ xa Lục Minh Phóng đột nhiên quay đầu nhìn về phía Diệp Trì.

Căn cứ vào lần trước Lục Minh Phóng nói qua “Nói nữa liền đi ra ngoài”, lúc này Diệp Trì thức thời mà ngậm miệng, một lát sau nói: “Phóng ca, tớ lại nói một câu cuối cùng, một câu cuối cùng, được không?”

Lục Minh Phóng khẽ ừ một tiếng.

Diệp Trì chỉ chỉ TV nói: “Cái kia, cậu có thể để cho Harry Potter bọn họ nói tiếng Trung Quốc không? Họ nói ngoại quốc một câu tớ đều nghe không hiểu.”

Lục Minh Phóng: “…”

Diệp Trì lại nói: “Trên máy tính đều có thể đổi thành tiếng Trung Quốc, nếu, nếu nơi này đổi không được thành tiếng Trung Quốc, tớ liền không xem, tớ về nhà xem gà mái, nó ấp trứng, ông nội nói hơn mười ngày nữa, là có thể ấp ra gà con ——”

Không đợi Diệp Trì nói xong, Lục Minh Phóng giơ điều khiển từ xa lên, thao tác với TV một phen, tiếng điện ảnh bên trong truyền ra chính là tiếng Trung Quốc, Diệp Trì nháy mắt nghe hiểu, cao hứng mà ngồi bên cạnh Lục Minh Phóng, cùng Lục Minh Phóng bảo trì khoảng cách, cùng nhau xem điện ảnh, mãi cho đến khi hết phim, Diệp Trì kích động mà nói với Lục Minh Phóng: “Bọn họ nói 《 Harry Potter 》 còn có phần bốn! Còn có phần năm! Còn có phần sáu!”

Lục Minh Phóng không để ý tới Diệp Trì, cúi đầu bấm điều khiển từ xa, nhanh chóng tìm ra Harry Potter phần 4, đang muốn mở lên, bà cụ Lục chậm rãi đi vào nói: “Minh Phóng, Tiểu Diệp Trì à, hai đứa đều xem hơn một giờ TV, đừng xem nữa, nếu không sẽ bị cận thị, ra ngoài chơi một lát đi.”

Lục Minh Phóng quay đầu nhìn về phía Diệp Trì.

Diệp Trì là đứa trẻ nghe lời người lớn, lập tức nói: “Vậy được rồi, vậy không xem nữa.”

Lục Minh Phóng cúi đầu nhìn điều khiển từ xa trong tay.

Diệp Trì đứng dậy nói: “Phóng ca, chúng ta đi ra ngoài chơi đi.”

Lục Minh Phóng bỏ điều khiển trong tay xuống, đứng dậy nâng bước đi ra, Diệp Trì đi theo tới trong viện, lúc này đã là giữa trưa, ánh mặt trời ấm áp chiếu vào trong viện, chẳng những người cảm thấy ấm áp, con chó Đại Hoa cũng thoải mái mà quỳ rạp trên mặt đất, lười biếng mà phơi nắng.

Diệp Trì chỉ vào Đại Hoa nói: “Phóng ca, cậu xem, Đại Hoa đang ngủ.”

Lục Minh Phóng nhìn theo, nhìn thấy Đại Hoa cằm chống mặt đất, đôi mắt đều nhắm.

“Đại Hắc nhà tớ cũng thích ngủ.” Thấy Lục Minh Phóng thập phần có hứng thú, Diệp Trì tiếp tục nói: “Đại Hắc ngủ liền kêu phì phò, sau đó còn không cho người khác quấy rầy, chạm nó một chút, nó liền "uông" một cái, lại đυ.ng vào nó một chút, nó lại gâu gâu hai tiếng, không chạm vào nó, nó liền cúi đầu phì phò mà ngủ.”

Diệp Trì bắt chước tiếng kêu Đại Hắc, “Gâu gâu” cũng đều phát ra, Lục Minh Phóng ở bên cạnh nhìn, khuôn mặt nhỏ vẫn luôn căng chặt hơi hơi hòa hoãn, rơi vào trong mắt bà cụ Lục, khoé miệng bà cụ Lục không khỏi ngậm vẻ tươi cười, đúng lúc này, ngoài viện truyền tới tiếng Diệp Quốc Thịnh.

“Diệp Trì, Diệp Trì, ăn cơm.”

Diệp Trì vừa nghe, lập tức quay đầu nhìn về phía cửa sân, thấy Diệp Quốc Thịnh ngậm thuốc lá sợi, cậu lập tức gọi: “Ông nội.”

“Ai!” Diệp Quốc Thịnh lên tiếng.

Diệp Trì lập tức chạy vội tới bên người Diệp Quốc Thịnh.

Diệp Quốc Thịnh duỗi tay sờ sờ đầu Diệp Trì, cùng bà cụ Lục hàn huyên hai câu, bà cụ Lục nhiệt tình mà giữ Diệp Trì lại ăn cơm trưa, Diệp Quốc Thịnh cười từ chối, sau đó nói với Diệp Trì: “Đi, về nhà ăn cơm đi.”

“Dạ.” Diệp Trì gật gật đầu, sau đó nói với Lục Minh Phóng: “Phóng ca, tớ về nhà, qua mấy ngày lại đến tìm cậu chơi, nếu cậu có thời gian, cậu đi tìm tớ chơi nha! Mỗi ngày tớ đều lên núi cùng ông nội đi trồng rau.”

Nói xong Diệp Trì lôi kéo tay Diệp Quốc Thịnh đi về.

Lục Minh Phóng nhìn Diệp Trì kiểu muốn nói lại thôi, cuối cùng quay đầu vào phòng.

Mà Diệp Trì cầm tay Diệp Quốc Thịnh đi về nhà mình, cũng không biết hát cái gì, chân nhỏ đá hòn đá nhỏ chơi, đá đá, nhìn trên mặt đường có một ít nhánh cây khô, cậu buông tay Diệp Quốc Thịnh ra, ngồi xổm xuống nhặt nhánh cây.

Diệp Quốc Thịnh hỏi: “Cháu nhặt nhánh cây làm gì?”

Tay nhỏ Diệp Trì ôm nhánh cây nói: “Nhặt về nhà nhóm lửa, ông nội, cái này không thể đốt sao?”

“Có thể.” Cành cây này rơi rụng trên mặt đất, trải qua ánh mặt trời chiếu và gió thổi thường xuyên, cơ bản không còn nước, thích hợp nhóm lửa nhất.

“Cháu lại nhặt chút.”

Diệp Trì ôm vào trong ngực khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, trên trán toát ra mồ hôi, Diệp Quốc Thịnh duỗi tay sờ trán Diệp Trì: “Nóng hả?”

Diệp Trì gật đầu: “Nóng quá, cháu muốn cởϊ qυầи áo.”

Hiện giờ đã là mùa xuân, Diệp Trì vẫn cứ mặc đồ mùa đông, thật ra cũng là vì Diệp Trì không có đồ mùa xuân, Diệp Quốc Thịnh vuốt khuôn mặt nhỏ của Diệp Trì nói: “Không thể cởi, trúng gió sẽ sinh bệnh.”

“Nhưng mà cháu nóng quá.” Tay nhỏ Diệp Trì lại lau mồ hôi.

Diệp Quốc Thịnh nhận nhánh cây trong lòng Diệp Trì, kéo khoá kéo ra cho Diệp Trì, nói: “Nhịn một chút, về đến nhà đừng chạy loạn, ngồi một lát, buổi chiều trời liền lạnh, ngày mai bán măng xong mua quần áo mới cho cháu.”

Diệp Trì khó chịu mà lôi kéo áo, luôn muốn cởi ra.

Diệp Quốc Thịnh vuốt đầu nhỏ Diệp Trì, Diệp Trì vừa đến nhà lại cùng Đại Hắc chơi, chơi nóng cũng không dám cởϊ qυầи áo, vẫn luôn mặc đến buổi chiều, thời tiết trở lạnh, cậu mới thoải mái một chút, vô cùng cao hứng mà cùng Diệp Quốc Thịnh đến trên núi đi trồng khoai lang đỏ, thuận tiện đào một ít măng cùng một ít cải thìa.

Buổi tối, Diệp Trì cùng Diệp Quốc Thịnh đem rau xanh bó thành bó nhỏ, đặt cùng măng, buổi sáng ngày hôm sau, ông cháu hai người cùng nhau đến chợ bán măng, thuận tiện bán luôn cải thìa.

Diệp Quốc Thịnh cầm trong tay hơn một trăm đồng tiền, mang theo Diệp Trì đi mua quần áo, ông cháu hai người đều coi trọng một bộ áo hoodie, vừa hỏi giá hơn 300 đồng tiền. Cái giá này làm cả hai ông cháu đều bị dọa rồi, đành phải đổi hỏi cái khác.

Cuối cùng đổi lấy đổi đi, rốt cuộc dùng 99 đồng tiền mua một bộ áo hoodie màu đỏ, mặc ở trên người Diệp Trì, xứng với giày trắng, giống tiểu vương tử thời xưa, đẹp cực kỳ, dọc đường đi không ngừng có người qua đường cùng người quen khen Diệp Trì.

“Nhìn kìa, đứa bé kia thật dễ nhìn.”

“Thằng bé mặc áo hoodie nhỏ thật đẹp.”

“Nha, kia không phải lão Diệp cùng Tiểu Diệp Trì sao? Thật là đẹp mắt.”

“…”

Quần áo mới tinh lại nhẹ nhàng, Diệp Trì mặc vào liền không lỡ cởi ra, không ngừng ném cánh tay đá chân lên, nhưng cũng không thể biểu đạt nội tâm vui sướиɠ của câụ, vì thế mang theo Đại Hắc ở trong sân chạy tới chạy lui, dọa gà trống đập cánh bay loạn xạ.

Diệp Quốc Thịnh nhìn Diệp Trì không chịu ngồi yên, liền nói: “Diệp Trì, cháu đi chân núi nhổ hai cây hành về cho ông nội nấu cơm đi.”

Diệp Trì dứt khoát mà đáp ứng: “Dạ!”

“Đừng chạy xa, nhổ xong liền trở về.”

“Dạ!”

Diệp Trì quay đầu vẫy tay cùng Đại Hắc, cực kỳ giống đi đánh địch, nói: “Đại Hắc! Chúng ta đi!”

Đại Hắc phe phẩy cái đuôi ngắn hướng về phía Diệp Trì “Uông” một tiếng, nhìn thấy Diệp Trì chạy, bốn chân ngắn nhỏ của nó giống như mang môtơ, đuổi theo Diệp Trì.

“Đại Hắc, chạy mau!” Diệp Trì ở phía trước gọi.

“Uông!” Đại Hắc ở phía sau đuổi.

Nhưng Đại Hắc rốt cuộc chỉ là chó nhỏ, một lát liền đuổi không kịp, bắt đầu chơi xấu không đi, vòng vòng tại chỗ lười biếng, Diệp Trì không có cách nào, lại chạy về, bế Đại Hắc lên, nhấn nhấn đầu Đại Hắc, giống như ông cụ non giáo huấn Đại Hắc.

“Mày tiểu Đại Hắc, chuyện gì xảy ra? Chạy một lát liền không chạy, sao lại lười như vậy, a, quá lười, mày nhìn Đại Hoa nhà Phóng ca xem, chạy còn nhanh hơn Phóng ca! Mày còn phải để ta ôm!”

Cứ như vậy Diệp Trì chạy vội cùng Đại Hắc đến núi Cảnh Sơn.

Diệp Quốc Thịnh đang ở trong viện không yên tâm cháu trai nhỏ, đứng ở hậu viện hướng Cảnh Sơn nhìn ra xa, nhìn một đốm nhỏ hồng hồng, ôm một tiểu gia hỏa màu đen, ngoan ngoãn mà đi chân núi Cảnh Sơn, ông cười ôn hòa, liền đứng ở hậu viện nhìn, vẫn luôn nhìn, mãi cho đến khi đốm nhỏ chia chạy về, ông mới đi lên đi nghênh đón.

Diệp Trì thở hồng hộc mà chạy tới, đem một nắm hành lá đưa cho Diệp Quốc Thịnh.

Diệp Quốc Thịnh nhận hành lá khen Diệp Trì một câu: “Giỏi quá!”

Diệp Trì xoay người bế Đại Hắc trên mặt đất lên, nói: “Ông nội, vừa rồi cháu nhìn thấy chú ngày hôm qua, cháu còn cho chú ấy rút một chút hành với cải thìa.”

Diệp Quốc Thịnh tò mò hỏi: “Chú nào? Sao ông không nhìn thấy?”

“Chính là chú béo ngày hôm qua tới đào măng đó.” Diệp Trì duỗi tay chỉ vào Cảnh Sơn nói: “Chú ấy nói hôm nay là thứ bảy, cùng bằng hữu tới Cảnh Sơn leo núi chơi, hỏi cháu hành cùng cải thìa ăn ngon không? Cháu liền rút một ít cho bọn họ. Ông nội ông đã nói, đồ ăn là chính nhà mình trồng, cho người khác một chút không có việc gì.”

Diệp Trì giống như ông nội trách cứ, Diệp Quốc Thịnh ngược lại cười, nói: “Nói rất đúng, cho người khác một chút đồ ăn không có việc gì.”

Diệp Trì buông lỏng.

Diệp Quốc Thịnh cũng không bỏ trong lòng, chỉ là mấy cây hành mấy cây rau xanh mà thôi, cho ai cũng được. Ông mang theo Diệp Trì về nhà, làm một chút mì trứng rau xanh, ăn xong, ông cháu hai người đi ngủ trưa.

Buổi chiều cứ theo lẽ thường đi Cảnh Sơn trồng khoai lang đỏ đào măng hái rau xanh, hôm nay xem như trồng xong khoai lang đỏ rồi, Diệp Quốc Thịnh an tâm một chút, ngồi xổm dựa vào cây trong núi xoạch xoạch mà hút thuốc lá sợi, nhìn hoàng hôn nhiễm hồng nửa bầu trời, trong lòng cảm khái vô hạn, ngẫm lại mình cùng bạn già mình, ngẫm lại con trai mình, ngẫm lại con gái mình… Aizz, quay đầu nhìn về phía hạt đậu bên người, trong lòng ấm áp, mọi cảm khái đều biến mất.

Chỉ là nhìn thấy Diệp Trì còn mặc áo hoodie màu đỏ, không mặc áo khoác, trong lòng ông cả kinh, nhanh đứng dậy, dập tắt cây thuốc lá, đi lên trước sờ sờ tay và khuôn mặt nhỏ Diệp Trì, vẫn nóng hổi, hỏi: “Lạnh hay không?”

Diệp Trì nói: “Không lạnh, rất ấm áp.”

Diệp Quốc Thịnh cũng không yên tâm, sợ Diệp Trì sinh bệnh, lập tức cầm cái cuốc cầm cái xẻng vác cái sọt dẫn Diệp Trì xuống núi, về đến nhà Diệp Quốc Thịnh hồi tưởng bạn già mình trước kia chăm sóc con như thế nào, nhanh chóng mặc quần áo cho Diệp Trì, lại cố ý nấu nước đường đỏ, múc một chén lớn để Diệp Trì uống.

Diệp Trì uống xong cái trán đổ mồ hôi, lại bị Diệp Quốc Thịnh nhét vào trong ổ chăn, Diệp Quốc Thịnh vẫn không yên tâm, ông đột nhiên nghĩ đến bà cụ Lục, bà cụ Lục lúc trước làm hộ sĩ bệnh viện, chắc chắn có biện pháp chăm trẻ.

Ông lập tức gọi điện thoại cho bà cụ Lục, nói qua về tình hình của Diệp Trì: “Tôi nghe nói, gần đây trẻ con sinh bệnh đặc biệt nhiều, Minh Phóng giống như khoonga sinh bệnh.”

Bà cụ Lục ở đầu kia nói: “Lão Diệp, đừng lo lắng, nếu sinh bệnh cũng chỉ là cảm mạo thôi, nóng một chút, trẻ con sinh bệnh là bình thường không cần lo lắng như vậy, còn nữa, ông cho Tiểu Diệp Trì uống nước đường đỏ, lại ra mồ hôi, buổi tối ngủ nhớ đắp chăn, ban đêm nếu không nóng, sẽ không phát sốt. Đừng lo lắng như vậy.”

“À được, được được.”

Nói chuyện điện thoại xong, Diệp Quốc Thịnh hơi hơi thở dài nhẹ nhõm một hơi, buổi tối ngủ cố ý để Diệp Trì ngủ chung ổ chăn với mình, Diệp Trì không rõ ông nội làm một loạt chuyện này làm gì, nằm ở trên giường mở miệng hỏi: “Ông nội, Sao ông lại để cháu và ông ngủ cùng nhau thế?”

Diệp Quốc Thịnh vuốt đầu Diệp Trì nói: “Ông nội sợ cháu sinh bệnh.”

“Sao cháu lại sinh bệnh?” Diệp Trì còn không rõ mình chỗ nào làm không đúng.

“Bởi vì hiện tại là đổi mùa, một đứa trẻ không cẩn thận liền dễ dàng sinh bệnh, buổi chiều cháu mặc ít như vậy, ngộ nhỡ đông lạnh bị bệnh làm sao bây giờ?” Diệp Quốc Thịnh ôn nhu nói: “Ông nội là lần đầu tiên đơn độc chăm sóc trẻ nhỏ, sợ chăm sóc cháu không tốt, để cháu sinh bệnh, ông nội sẽ không phải ông nội tốt.”

Diệp Trì lập tức nói tiếp: “Ông nội, ông là ông nội tốt, ông so với mẹ cháu còn tốt hơn.”

Diệp Quốc Thịnh cười, vuốt khuôn mặt Diệp Trì nói: “Ông nội cũng không trông cậy vào cháu cái gì, chỉ hy vọng cháu khỏe mạnh vui sướиɠ mà lớn lên.”

“Ông nội, cháu không muốn trưởng thành.” Trước kia Diệp Trì có nguyện vọng chính là mau mau lớn lên, lớn đến 30 tuổi thì tốt rồi, nhưng mà hiện tại cậu lại không muốn trưởng thành.

“Vì cái gì không muốn trưởng thành?” Diệp Quốc Thịnh hỏi.

Đôi mắt Diệp Trì sáng lấp lánh nhìn Diệp Quốc Thịnh, nhìn thấy nếp nhăn trên mặt Diệp Quốc Thịnh, nếp nhăn rất sâu, tay nhỏ sờ lên, ánh mắt cậu có chút ảm đạm, nhẹ nhàng mà nói: “Bởi vì nếp nhăn của ông nội thật nhiều, nếu cháu trưởng thành, nếp nhăn của ông nội càng nhiều, trên TV nói, nếp nhăn càng nhiều, người càng già, già sẽ chết, nếu cháu không lớn lên, ông nội sẽ không già, cũng sẽ không chết, có thể vẫn luôn cùng cháu cùng Đại Hắc cùng Đại Hoàng cùng gà ở bên nhau.”

Giọng Diệp Trì rất non nớt, giống như một dòng suối trong núi, chảy vào trong lòng Diệp Quốc Thịnh, hai mắt hồng hồng: “Được, Diệp Trì không lớn lên, ông nội cũng không già.”

“Dạ.” Diệp Trì là thật sự cho rằng ông nội nói không già liền sẽ không già, cậu vui vẻ cực kỳ, tinh thần cũng tốt.

Diệp Quốc Thịnh ôm Diệp Trì bắt đầu kể một ít thần thoại chuyện xưa, dưới giường Đại Hắc híp mắt ghé vào hộp giấy, bên cạnh Đại Hoàng nhẹ nhàng mà phe phẩy cái đuôi nhai lại, cứ như vậy đêm dần dần xuống, Diệp Trì đi vào giấc ngủ, phát hiện Diệp Trì cũng không có dấu hiệu nóng lên, Diệp Quốc Thịnh vuốt khuôn mặt Diệp Trì, trong lòng phá lệ kiên định, một lát cũng ngủ theo.

Ngày hôm sau Diệp Trì vẫn tung tăng nhảy nhót, Diệp Quốc Thịnh yên tâm mà mang theo Diệp Trì đi bán rau, bán đặc biệt nhanh, lúc ông cháu hai người trở về, hàng xóm còn đang ăn cơm sáng.

Đúng lúc buổi sáng Diệp Quốc Thịnh nấu cháo xong không có uống nhiều, ông cháu hai người mỗi người một chén cháo, dưa muối, ngồi ở bàn nhỏ trong viện ăn, Diệp Trì vừa ăn vừa nghe Diệp Quốc Thịnh nói chuyện gà mái ấp trứng, lúc này Bà cụ Lục tới.

Diệp Quốc Thịnh nhanh chóng đứng dậy đi lên nghênh đón: “Dì bọn nhỏ, sao bà lại tới đây? Mau vào mau vào, mau tiến vào.”

“A được được được.” Bà cụ Lục cười đi vào, hỏi: “Lão Diệp, đêm qua ông gọi điện cho tôi, sợ Tiểu Diệp Trì sinh bệnh, tôi lại đây nhìn một cái, ngày hôm qua thằng bé bị bệnh sao?”

“Không có không có.” Diệp Quốc Thịnh cười ha hả mà chỉ vào Diệp Trì, nói: “Bà xem, đứa nhỏ này vẫn tốt.”

Bà cụ Lục tươi cười nhìn về phía Diệp Trì.

Diệp Trì gọi một tiếng bà Lục xong, đầu nhỏ nhìn thấy Lục Minh Phóng phía sau bà cụ Lục, đôi mắt "tạch" một cái sáng ngời, lớn tiếng gọi: “Phóng ca! Phóng ca, cậu đã đến rồi!”

Lục Minh Phóng vốn là đối diện mọi người, vừa nghe Diệp Trì gọi mình, lập tức hơi hơi nghiêng người, đem mặt nhìn sang một bên, làm dáng không để ý tới Diệp Trì.

Bà cụ Lục : “…”

Diệp Quốc Thịnh: “…”