Hạ Nhược Phi vẫn như cũ mà trong mắt Lưu Minh Hạo lóe lên tia thâm trường hỏi:
“Thanh Tuyết, em biết người này à?”
Lăng Thanh Tuyết không thèm để ý Lưu Minh Hạo, hào hứng bước tới trước mặt Hạ Nhược Phi:
“Cậu còn nhớ tớ không? Tớ là Lăng Thanh Tuyết, học cùng cấp Hai!*”
(*Sơ Trung tương đương THCS tại Việt Nam.) Học củng cấp Hai?
Bốn người luôn vây quanh Thanh Tuyết cảm thấy khó tin, Nhược Phi cố gắng nhớ lại, một lát anh mới lên tiếng:
“... Có chút quen quen...”
“Cậu nhớ ra hả?” Cô vui mừng nói tiếp, “May quá! Tớ cứ tưởng cậu không nhận ra tớ!”
Trong lúc nói chuyện, cả người Lăng Thanh Tuyết như muốn dính bên người anh, gần như muốn ôm anh. Hạ Nhược Phi có chút mất tự nhiên, lùi về sau nửa bước.
Đám người Lương Tề Siêu không khỏi ngạc nhiên lần nữa, công chúa băng Lăng Thanh Tuyết cứ như thế dính người trên người ta. Còn nữa, rõ ràng người ta chỉ đáp qua loa mà cũng tin.
Từ lúc nào công chúa băng thành hoa si ngốc vậy?
Không ai biết rằng cô nàng chỉ là học sinh lớp bên cạnh với Nhược Phi. Khi còn đi học, Hạ Nhược Phi cũng được xem là một học sinh nổi bật, chơi thể thao tốt lại cao nên trong mắt học sinh nữ như ánh mặt trời.
Lăng Thanh Tuyết là một trong những học sinh thích thầm anh.
Quan trọng nhất là đầu năm cấp Hai cô bị một nhóm côn đồ trêu ghẹo ở cổng phụ. Anh là người giải vây cho cô, đánh cho đám côn đồ chạy mất khói. Chính từ lúc đó, anh trở thành người trong lòng của cô.
Tuy nhiên, chuyện đó đối với anh là chỉ làm việc tốt, sau đó anh không nhớ chuyện đó nữa.
Vào lúc thi chuyển cấp, chuyện làm ăn của ba cô ngày càng phát đạt nên sắp xếp cô sang một trường dành cho con nhà giàu. Còn anh thì thi vào một trường cấp Ba thường. Từ đó, hai người không gặp nhau nữa. Dù vậy, cô vẫn thường lén lút chạy đến trường xem anh chơi thể thao.
Sau đó, Lăng Thanh Tuyết nghe nói anh tốt nghiệp cấp Hai liền đi lính, không nghe được tin tức nào từ đó.
Nhữnng năm gần đây, người theo đuổi cô rất nhiều, đặt biệt việc kinh doanh của ba cô ngày càng tốt, ưu tú, đẹp trai, tuấn tú đều có nhưng cô không để ý. Thậm chí, cô thấy ngày càng phiền. Dần dần, tính cách cũng hững hờ lạnh nhạt.
Cô không nghĩ một ngày nào đó có thể gặp lại Hạ Nhược Phi. Cô như biến thành học sinh ngây ngô khờ khạo của năm đó, bao nhiêu vui mừng đều thể hiện hết trên mặt.
“Hạ Nhược Phi, nghe nói cậu tốt nghiệp cấp Hai liền đi lính rồi sau đó thì sao?”
“À... Vừa mới xuất ngũ cách đây không lâu.” Anh nói.
Anh thật sự không có bất kỳ ấn tượng với cô nàng xinh đẹp trước mặt nên có chút lúng túng.
Lăng Thanh Tuyết lại không phát hiện ra, vẫn cứ nhiệt tình hỏi: “À! Chắc cuộc sống trong quân đội tốt lắm đúng không?”
“Ừm... Cũng được.” Anh lúng túng cười nói, “Chỉ là mỗi ngày đều luyện tập, huấn luyện rồi học gì đó...”
“Vậy bây giờ cậu giải ngũ, làm việc ở đâu thế?” Lăng Thanh Tuyết ngầng mặt lên, đôi mắt to đẹp long lanh ánh nước nhìn anh.
“Tôi mới trở về không lâu, tạm thời chưa có.” Hạ Nhược Phi thành thật hồi đáp.
Lưu Minh Hạo chen vào nói: “ Hiện tại quân nhân khó có việc lắm! Vài ngày trước ông ty ba tôi có chiêu mộ một đoàn trưởng. Anh ta tự chọn nghề nghiệp, giờ đã thành trưởng phòng. Đúng rồi, Tiểu Hạ, cập bậc trong quân đội của cậu là gì?”
Anh nhàn nhạt cười nói: “Hạ sĩ.”
“Hóa ra không phải là sĩ quan... Vậy thì càng khó tìm việc...”
Anh ta vừa nói vừa liếc nhìn Thanh Tuyết, lời nói càng tỏ vẻ ưu việt.
Cô không nhìn anh ta, mọi sự chú ý đều đặt lên người Nhược Phi.
“Hay là cậu đến nhà hàng của nhà tớ đi? Nhà tớ mới mở một chi nhanh đang thiếu một quản lý á!”
“Thanh Tuyết, quản lý nhà hàng là vị trí quan trọng, Tiểu Hạ lại không có kinh nghiệm quản lý, e là không phù hợp...” Lỗ Văn cười híp mắt.
“Liên quan gì đến anh!” Cô không chút lưu tình nói thẳng.
“Tiểu Hạ nên hiểu biết tự lượng sức mình mới tốt...”
Lăng Thanh Tuyết xinh đẹp nói: “Lỗ Văn, anh nói thêm thì đừng trách tôi trở mặt! Chuyện nhà tôi không đến lượt anh quản!”
“Thanh Tuyết, anh chỉ vì muốn tốt cho em...” Lỗ Văn giải thích.
Hạ Nhược Phi liền nói: “Bạn... học Thanh Tuyết, ý tốt của bạn tôi nhận. Thật ra... tạm thời tôi có ý định tìm việc.”
“À...” Cô thất vọng nói, “ Nếu như cậu muốn tìm việc thì cứ đến tìm tớ nha! Tớ luôn mở cửa chào đón cậu.”
Hạ Nhược Phi cười khổ: “Ừ, tôi biết rồi.”
Lúc này, Lương Tề Siêu mới có cơ hội chen vào, vội vàng nói: “Huyết... À, Hạ tiên sinh, có thể cho chúng tôi xem chậu cây sen đá cực phẩm được không?”
So với hai người kia, anh ta đối với Nhược Phi khá là lịch sự.
Anh khẽ mỉm cười, “Không thành vấn đề!”
Lưu Minh Hạo cười lớn nói: “Lương Tề Siêu, cậu tin tưởng Tiểu Hạ có thể trồng được sen đá cược phẩm à? Cậu không nghe người ta nói vừa mới xuất ngũ, lẽ nào Tiểu Hạ là chuyên viên chăm sóc cây trồng trong quân đội? Ha ha...”
Lỗ Văn cũng hù theo, “Tôi thấy Lương thiếu gia muốn lấy lòng quá rồi!”
Hạ Nhược Phi hơi nhíu mày, từ lúc mình bước vào, hai người này không ngừng nhắm đến mình. Mình nhớ chưa từng gặp bọn họ! Hai tên này bị hâm à?
Người đẹp Thanh Tuyết cũng nhíu mày, bênh vực anh: “Lưu Minh Hạo, Lỗ Văn nói chuyện lịch sự một chút! Dựa vào cái gì mà cậu ấy không trồng được sen đá cực phẩm? Hai người không được không có nghĩa người khác không được!”
Hạ Nhược Phi là thần tượng và người trong lòng của cô. Cô sao có thể để người k khác sỉ nhục anh như vậy. Hơn nữa, lần này gặp lại anh, cô phát hiện ra quân đội đã luyện anh thành một người chững chạc quý ông khiến cô mê mẩn không thôi.
Hai người kia không hẹn mà đều nhún vai rồi không nói gì.
Anh như có điều suy nghĩ nhìn Lăng Thanh Tuyết một chút. Đại khái đoán được mấy phần, không khỏi cười khổ, quyết định không chấp nhặt với hai tên hâm kia.
Anh trực tiếp mở ra túi ra lấy chậu sen đá.
Lưu Minh Hạo không nhịn được lại châm chọc.
“Tôi đây vẫn là lần đầu thấy có người mang sen đá cực phẩm trong túi nhựa đó.”
Anh ta chỉ lo châm chọc không phát hiện mọi người không thèm để ý anh ta.
Ánh mắt Lương Tề Siêu đang ngạc nhiên nhìn chăm chú chậu sen đá, lập tức bước tới, ngồi xổm xuống nhìn kỹ chậu cây kia. Anh ta không hề che giấu sự yêu thích.
“Thật đẹp... Quả là kiệt tác” Anh ta thì thầm nói, “Cây này... Quá hoàn mỹ...”
Lăng Thanh Tuyết cũng ngẩn ngơ nhìn, tia óng ánh xanh ngọc của cây phản chiếu lên gương mặt khiến cô càng kiều diễm lòng người.
Lúc này Lưu Minh Hạo mới phản ứng, lẩm bẩm: “Chuyện này... Chuyện này sao có thể...”