“Tuyệt vời!” Nghe thấy Hạ Nhược Phi muốn bán nó, Rau Trộn Mọng Nước rất vui mừng, vội vàng nói: “Giá cả tuyệt đối không làm anh thất vọng! Hơn nữa, chắc anh là chuyên gia mới có thể trồng được một hoa đăng băng tuyệt phẩm như vậy. Tôi không dám lừa anh.”
Nói đến đây, Rau Trộn Mọng Nước càng nóng lòng hơn: “Huyết Lang, anh cho tôi địa chỉ đi! Tôi qua chỗ anh luôn!”
“Thôi, để tôi đến chỗ cậu.” Anh nghĩ tới đây, nói tiếp: “Không phải cô nói có vườn ươm ở đó sao, cũng tiện tôi tới thăm quan một chút.”
Hạ Nhược Phi thấy cơ hội kiếm tiền từ chậu hoa đăng băng kia, càng muốn tìm hiểu rõ về các giống cây loài xương rồng, tra cứu thông tin trên mạng chắc chắn không bằng kiểm tra tại chỗ. Người này thoạt cảm nhận là một người thân thiện và cũng là một người đáng học hỏi về trồng, chăm sóc cây cảnh.
Rau Trộn Mọng Nước nghe vậy càng vui mừng hơn, anh ta liền nói: “Hoan nghênh! Huyết Lang, tôi sẽ gửi địa chỉ ngay đây!”
Không bao lâu sau khi cúp máy, Hạ Nhược Phi nhận được tin nhắn.
Anh lấy bức tranh giấu kỹ trong người, suy nghĩ tiến vào bức tranh lấy chậu cây rồi liền bước ra, lục lọi một hồi tìm cái túi đựng chậu cây rồi đơn giản nấu cho mình một bữa trưa và chuẩn bị ra ngoài.
Vừa bước tới cửa, Hạ Nhược phi cảm thấy tay mềm nhũn, suýt chút nữa làm rơi túi đựng cây, cũng may anh nhanh chóng đổi tay cầm lấy, dừng lại ổn định một chút. Một lúc sau mới cảm thấy lực tay dần trở lại.
Anh chỉ biết có thể cười trừ. Căn bệnh ALS ngày càng nặng hơn rồi...
Hạ Nhược Phi vốn đã quen với sinh tử nhiều năm trên chiến trường làm lính đặc chủng nên khi biết được có căn bệnh này, anh cũng không cảm thấy sợ hãi. Dù vậy, trong lòng anh vẫn có cảm giác lo lắng. Xem ra phải nhanh chóng kiếm thật nhiều tiền cho mẹ Hổ Tử để ghép thận trước khi mình đến gặp Hổ Tử!
Sau khi bình tĩnh hơn, Hạ Nhược Phi rời đi với những bước đi vững chắc chuẩn nhà binh.
Để tiết kiệm thời gian, anh trực tiếp bắt xe đến quận An Hoa, nơi có tên Cửa hàng thực phẩm.
Ngoại thành quận An Hoa, có một cơ sở vườn ươm trồng trọt với diện tích hơn mười mẫu có bảng hiệu tên Cửa hàng thực phẩm. Hai nhân viên bảo an hăng hái đứng canh. Bởi vì ngày thường rất hiếm thấy ông chủ mời bạn bè đến chơi nơi đây.
Có một tòa nhà ba tầng trong vườn ươm là văn phòng đại diện của Cửa hàng thực phẩm. Toàn bộ tầng ba được mở rộng, đây cũng là tầng dành riêng cho ông chủ của Cửa hàng thực phẩm.
Văn phòng rộng hơn hai trăm mét vuông, có sảnh đặc biệt, phòng khách, phòng tập, thậm chí có bàn chuyên nghiệp và một bộ sân gôn trong nhà ở góc văn phòng.
Lúc này có năm thanh niên đang ngồi quây quần bên bàn cà phê ở khu lễ tân.
Một người trong số họ khoảng hai sáu tuổi, mặc bộ vest nghiêm chỉnh vừa vặn với thân hình của mình, ấn tượng nhất là đôi mắt sắc lạnh cùng hàng mày rậm, đang thuần thục pha trà cho mọi người. Những người còn lại cũng đều mặc chỉnh tề, trạc tuổi anh ta. Trong đó có một cô gái tầm ngoài hai mươi có mái tóc mềm mượt hài hòa với khuôn mặt thanh tú gần như không có khuyết điểm nào, làn da trắng mịn màng, đặc biệt có đôi chân thon dài miên man. Cứ như vậy trở thành tâm điểm của nhóm.
Tuy nhiên, cô gái xinh đẹp ấy luôn giữ một vẻ mặt lạnh nhạt đối lập với mọi người.
Những người đó đều là con của một số doanh nghiệp có tiếng ở thành phố Tam Sơn cũng được xem phú nhị đại.
Người trẻ tuổi đang pha trà tên là Lương Tề Siêu, ba anh ta là Chủ tịch Tập đoàn bất động sản có tiếng trong thành phố. Cửa hàng thực phẩm chính do anh ta làm chủ và cũng là Rau Trộn Mọng Nước mà Hạ Nhược Phi cần tìm.
Tất nhiên, anh ta mở kinh doanh cho vui, chủ yếu thích thú với mấy loài xương rồng.
Người đẹp chân dài tên là Lăng Thanh Tuyết, tên cũng như người, thanh cao, trắng tinh, lạnh lùng như tuyết, ba cô là Lăng Khiếu Thiên, bá chủ ngành dịch vụ ăn uống của thành phố Tam Sơn. Chuỗi nhà hàng của gia đình cô có tầm ảnh hưởng lớn toàn tỉnh miền Đông Nam với khối tài sản trị giá hàng trăm triệu tệ.
Ba thanh niên còn lại, có một người dáng hơi tròn tên là Lỗ Văn, gia đình anh ta cũng kinh doanh ngành dịch vụ ăn uống, sức ảnh hưởng cũng tương đương nhà họ Lăng.
Một người khác có mái tóc gọn gàng bóng bẩy tên là Lưu Minh Hạo, gia đình kinh doanh bất động sản. Tuy là oan gia với Lương Tề Siêu nhưng hai người vẫn chơi với nhau.
Còn người cuối cùng có vẻ hơi mọt sách, đeo kính gọng vàng tên là Lục Bình, gia đình làm nghành hậu cần.
Thế nhưng giữa những người trẻ tuổi đều để ý chung và có sự cạnh tranh ngầm về một bông hoa xinh đẹp duy nhất trong nhóm – Lăng Thanh Tuyểt.
Trên thực tế, người thích trồng cây xương rồng là Lương Tề Siêu, chính vì thấy các cây bé bé, xinh xinh nên Thanh Tuyết rất quan tâm, cô còn định sau này sẽ mở một cửa hàng cây cảnh.
Lưu Minh Hạo, Lỗ Văn cùng Lục Bình cũng thường làm những gì họ thích, thu thập một số loại cây xương rồng quý giá để tặng cho cô nhưng hầu như cô không thèm để ý tới.
Lần này nghe Lương Tề Siêu sẽ mua một chậu cây hoa sen đá như hoa đăng băng chất lượng hàng đầu trên mạng, còn thổi phồng lên tận mây xanh khiến Lăng Thanh Tuyết có chút tò mò phải đến nơi này.
Đám người Lưu Minh Hạo nghe tin liền đến xem thử như thế nào.
Lương Tề Siêu đem chén trà đầu tiên cho cô gái trước mặt, cười nói: “Thanh Tuyết, thật không ngờ cậu đến thăm quan, tuy nhỏ nhưng tiện nghi!”
Thanh Tuyết lạnh nhạt nói: “Tớ nói rồi chỉ vì tò mò cây hoa đăng băng cực phẩm mà cậu nói thôi. Hy vọng không làm mình thất vọng.’
Lưu Minh Hạo có mái tóc gọn gàng nhếch miệng cười nói: “Thanh Tuyết, cậu xem nửa phần Tề Siêu bị lừa. Cái hình lúc nãy cậu cũng thấy rồi, làm sao có thể đẹp hoàn hảo đến vậy? Không cần đoán, nhất định là chỉnh sửa hình ảnh.”
Lưu Minh Hạo cùng Lương Tề Siêu đang cùng theo đuổi Lăng Thanh Tuyết. Lại cùng xuất phát gia đình kinh doanh bất động sản, đương nhiên sẽ không bỏ lỡ cơ hội mỉa mai đối phương.
Anh chàng hơi tròn Lỗ Văn cũng nói: “Tớ cảm thấy Minh Hạo nói đúng. Bây giờ lừa đảo nhiều lắm, Tề Siêu cũng nên cẩn thận không nên quá tin người.”
Lời này thoạt nghe bạn bè tốt quan tâm nhau nhưng thực chất lại mỉa mao Lương Tề Siêu không có kinh nghiệm xã hội, dễ tin người.
Lương Tề Siêu khẽ hừ một tiếng: “Tớ chơi cây cảnh cũng không phải ngày một , hai gì, thật giả còn không phân biệt được? Chưa kể, nếu là chỉnh sửa hình ảnh, sao anh ta dám tới đây? Không phải vừa nhìn là bị bại lộ à?”
Lưu Minh Hạo cười lớn nói: “Cho dù không qua chỉnh ảnh thì cũng có thể là nước nhuộm màu nha! Nhìn đẹp vậy thôi, chỉ vài ngày lộ nguyên hình.”
Người trước sau giữ im lặng không nói gì Lục Bình đẩy mẳt kính lên: “Dù nói thế nào, tất cả mọi người giám định là được mà, chúng ta nhiều người không lẽ nhìn không ra?”
“Vậy thì chút nữa xem là biết!” Lỗ văn cười ha ha.
Bên kia đám con trai miệng lưỡi sắc bén như đao kiếm, nhân vật chính Lăng Thanh Tuyết vẫn chung thủy vẻ mặt lạnh nhạt, ngồi ngay ngắn trên ghế sa lon. Thỉ thoảng nhấp chén trà thưởng thức, tao nhã mà mỹ lệ.
Lúc này, điện thoại bàn vang lên, Lương Tề Siêu đứng lên mở loa ngoài, nghe được an ninh báo: “Lương tổng, có một người trẻ tuổi đến gặp anh, nói là có hẹn với anh ạ.”
Anh ta lập tức đáp: “Nói anh ta đợi một lát, tôi lập tức đi xuống!”
Lưu Minh Hạo cười quái dị nói: “Lương Tề Siêu, cậu một mình đi tiếp tên lừa đảo? Đi nhanh về nhanh nha.”
Tề Siêu hừ lạnh một tiếng: “Tớ lười đôi co với cậu.”
Lỗ Văn hạ nhiệt đôi bên: “Nào mọi người cùng uống trà!”
Nghiễm nhiên ra dáng chủ nhà.
Hạ Nhược Phi đợi khoảng tầm hai phút ở sảnh, liền thấy Lương Tề Siêu đang bước tới. Khi anh ta nhìn thấy anh có chút ngẩn người. Anh ta không ngờ Huyết Lang là một người trẻ đến vậy. Thất thần chốt lát mang theo một chút rụt rè hỏi: “Anh là Huyết Lang?”
Hạ Nhược Phi mỉm cười gật đầu: “Chắc anh là Rau Trộn Mọng Nước?”
“À là anh, Huyết Lang!” Lương Tề Siêu lập tức mười phần nhiệt tình bắt tay nói, “Rất vui được gặp anh. Không ngờ anh trẻ như vậy!”
Anh cười nhạt đáp: “Cứ gọi tôi là Hạ Nhược Phi, xin hỏi anh tên gì? Gọi nhau bằng tên trên mạng có chút không hay lắm.”
Lương Tề Siêu cũng không nhịn nở nụ cười: “Tôi họ Lương tên Tề Siêu.’
“Lương Khải Siêu?” Hạ Nhược Phi theo bản năng lặp lại một lần nữa.
Anh ta cười lớn nói: “Biết ngay anh sẽ hiểu nhầm mà! Tề trong chỉnh tề, không phải trng khởi động. Tôi còn có một người bạn tên là Khang Hữu. Ba của tụi tôi là anh em kết nghĩa, đều đặc biệt sùng bái hai vị cải cách tiên phong liền lấy đó đặt tên cho tụi tôi. Lần nào cũng làm cho tụi tôi phải cứ giải thích.”
Hạ Nhược Phi cũng cười rộ lên nói: “Tên hay, rất ấn tượng khiến ai cũng nhớ kỹ!”
Có thể nhìn ra anh chàng là một người chân thành và cởi mở, ấn tượng của anh về người này không sai.
Anh mỉm cười nói: “Lương tổng, tôi mang cây hoa đăng băng đây.”
“Vậy mời anh lên văn phòng nói chuyện.” Lương Tề Siêu có chút vội vã không nhịn nổi mà nói ra.
Hai người cùng đi đến văn phòng. Dọc đường anh nhìn thấy hai lều lớn, thi thoảng có vài công nhân ra vào, nhìn thấy Lương Tề Siêu lịch sự chào. Có thể thấy quy mô vườn ươm không nhỏ.
“Hạ tiên sinh, tôi còn có vài người bạn đến chơi đều là những người yêu thích cây xương rồng. Bạn tôi cũng muốn mở mang kiến thức một chút cây hoa băng đăng của anh.” Lương Tề Siêu cẩn thận hỏi, “Anh không ngại chứ?”
Hạ Nhược Phi khẽ mỉm cười: “Đương nhiên không ngại.”
“Vậy thì tốt quá!” Lương Tề Siêu mừng lớn nói.
Đi tới cửa văn phòng lầu ba, anh ta làm một tư thế mời trịnh trọng: “Hạ tiên sinh, xin mời vào!”
Hạ Nhược Phi vừa đi vào văn phòng, mấy ánh mắt đều hướng về anh. Dù vậy, anh cũng từng trái qua cảnh tượng này nên cũng không ngại cùng anh ta đi vào.
Vẻ mặt luôn lạnh nhạt của Lăng Thanh Tuyết đã biến mất thay vào đó là sự kinh ngạc khi vừa nhìn thấy Hạ Nhược Phi. Thậm chí còn không tin mắt mình mà xoa mắt. Sau đó kinh hỉ kêu lên: “Hạ Nhược Phi!”
Lương Tề Siêu cùng các công tử nhà giàu nhìn nhau ngạc nhiên vì lần đầu thấy dáng vẻ ấy của Lăng Thanh Tuyết. Đây là công chúa băng trong truyền thuyết sao? Cô công chúa ngàn vàng khó mua được nụ cười của cô đây sao? Dáng vẻ như một người hâm mô thấy thần tượng của mình. Mình có đang nhìn nhầm không?