Chương 2

Dù mọi người có tranh luận thế nào trên Internet thì thế giới thực cũng bị đảo lộn, chính phủ, công ty và giới học thuật đều được huy động, các nước lớn là những nước đầu tiên ký thoả thuận hợp tác, thống nhất rằng nếu có thể liên lạc với nhau trong trò chơi thì người được lựa chọn từ mỗi nước nên có thái độ hợp tác.

Mặt khác, các công ty đa quốc gia bắt đầu đào tạo nhân viên của mình để bọn họ có khứu giác nhạy bén bắt giữ được hơi thở của tài phú.

Mỗi ngày, giới khoa học đều tiến hành mô phỏng và thu thập dữ liệu để tìm hiểu điều gì sẽ xảy ra trong tương lai.

Về phần người bình thường, mười ngày thật sự quá ngắn ngủi, kỳ thật họ còn đang hóng hớt ở trên mạng.

Minh Tương cũng là một người bình thường, năm nay cô là học sinh cuối cấp ba, mười ngày trước cô vẫn đang học “Lịch sử phát triển trí tuệ nhân tạo”, “Thảm hoạ toàn cầu” và “Một trăm cách xử lý rác thải” thì đột nhiên phong cách hiển thị bị thay đổi, trở thành trò chơi giả thiết “Tìm hiểu kỹ thuật trồng trọt.”

Cài đặt của trò chơi này khá ổn, về cơ bản thì mọi người ở thời đại này đều có thể chơi game.

Khó khăn nằm ở kiến thức canh tác, bởi vì với sự phát triển của công nghệ cao, nghề nông đã biến mất từ lâu và được thay thế bằng nhiều cơ giới hoá.

Thức ăn mà người bình thường ăn là dịch dinh dưỡng, đừng hỏi bọn họ nhìn thấy lúa nảy nầm như thế nào, thậm chí bọn họ còn chưa thấy gạo bao giờ.

Kiến thức trồng trọt chỉ tồn tại trong những thiết bị thông minh, giáo viên dạy theo một cách máy móc, học sinh thì học trong mơ hồ.

Trong mười ngày, bọn họ thậm chí còn không động đến một cái cuốc.

Chưa kể Minh Tương chỉ là một đứa trẻ mồ côi trong xóm nghèo, dựa vào học bổng để theo học cấp ba. Ngoại trừ việc học thì cô rất ít khi chơi game.

Bây giờ cô đang ngồi trong lớp, đội mũ thực tế ảo để chơi trò chơi.

Trong vòng ba ngày qua, cô đã nghiên cứu 13 game làm ruộng trên thị trường, tập trung trải nghiệm cách thức hoạt động và nâng cấp của chúng, đây là phương pháp mà chính phủ đưa ra, hy vọng khi tiến vào trò chơi trên đảo sẽ tìm được cài đặt tương tự.

Đếm ngược năm phút cuối cùng.

Giáo viên trên bục tắt hình ảnh ba chiều và ra hiệu cho học sinh cởi mũ thực tế ảo ra.

Hẳn là cô ấy muốn nói gì đó, các học sinh đều khẩn trương nhìn cô ấy một cách trông mong.

Giáo viên dừng một chút, nhìn các học sinh của mình rồi nghiêm túc nói: “Các bạn học sinh, cuộc tuyển chọn sắp bắt đầu rồi.”

“Trên thế giới có gần 20 tỷ người, tổng cộng chỉ có 30.000 người được chọn. Theo logic mà nói thì xác suất bị chọn trúng sẽ rất nhỏ, không có cơ hội đến lượt lớp chúng ta.”

“Nhưng nếu có người được chọn, tôi hy vọng các bạn sẽ nhớ ba điều này.”

“Thứ nhất, mạng sống là của riêng bạn, mỗi người chỉ được sống một lần, an toàn của các bạn là trên hết, những điều khác không quan trọng.”

“Thứ hai, mặc dù chúng ta đã ký thoả thuận hợp tác với các nước khác nhưng thoả thuận cũng chỉ là thoả thuận, hiện tại an toàn của lương thực liên quan đến tất cả các quốc gia và toàn thể nhân loại. Nếu thật sự đạt được lương thực thì các bạn phải luôn cảnh giác và cẩn thận với mọi người.”

“Nhớ kỹ, là mọi người.”

“Thứ ba, hãy luôn thông cảm và giữ gìn lương tâm của mình.”

Đồng hồ tiếp tục đếm ngược.

Đột nhiên, một bạn nam cùng lớp kêu lên: “Nhìn kìa, chữ trên trời thay đổi rồi!”

Nhóm dịch: Nhà YooAhin