Dưới sự khuyên nhủ cho có của Lục Thanh Tửu, không lâu sau tâm trí của Doãn Tầm đã bỏ qua chuyện chiếc xe vận tải nhỏ tắm rửa trong mưa, chuyển lực chú ý sang chuyện cơm nước đang nấu của Lục Thanh Tửu.
“Tối nay ăn gì vậy?” Doãn Tầm dí đầu nhìn vào trong nồi.
“Hình như hôm nay có vẻ hơi nóng.” Lục Thanh Tửu nói, “Làm mì lạnh với hấp một ít bánh bao, nấu thêm nồi cháo đậu xanh nữa.” Bánh bao đã được làm sẵn từ ngày hôm qua, chỉ cần hấp lại là ăn được ngay.
Doãn Tầm nói: “Ăn trước một cái được không?”
“Ăn đi.” Lục Thanh Tửu dùng đôi đũa gắp cái bánh bao từ l*иg hấp ra, nói, “Sẵn tiện cậu đưa cho bọn họ mấy cái nha, lót bụng trước, nhanh thôi sắp nấu xong rồi, cẩn thận nóng đấy.”
Doãn Tầm vô cùng hào hứng ừ một tiếng, bưng bánh bao ra ngoài. Bánh bao này do chính Lục Thanh Tửu tự mình làm, bởi vì mới làm lần đầu tiên, cho nên vỏ ngoài bánh bao nhìn không đẹp mắt lắm, có cái to có cái lại nhỏ, tuy bên ngoài không đẹp, nhưng mùi vị không tệ xíu nào, cho vào miệng ăn thì mềm vô cùng, càng nhai vị ngọt trong miệng càng đậm, lại còn thơm.
Mì lạnh cũng rất ngon, hơn nữa bên trong còn được thả thêm giá đỗ với dưa leo bào vỏ giòn tan do nhà trồng được, gia vị là Lục Thanh Tửu tự nêm, sau khi quấy đều, mì lạnh có vị chua cay nhẹ nhàng vô cùng kí©h thí©ɧ vị giác. Còn có nồi cháo đậu xanh, nấu xong để một bên cho nguội bớt, Lục Thanh Tửu múc cháo vào trong chén, gọi bọn họ tới ăn cơm.
Chu Miểu Miểu và Doãn Tầm tới giúp, nhanh chóng bưng đồ ăn lên trên bàn, năm người ngồi xuống bắt đầu ăn luôn.
Có vẻ Trương Sở Dương không có hứng thú gì mấy với bữa cơm chiều này, nhưng sau khi nếm thử một miếng, sự kinh ngạc liền hiện lên trong ánh mắt, nói: “Thanh Tửu, cơm cậu nấu ngon ghê ấy chứ? ”
Lục Thanh Tửu cười nói: “Trương tổng khách sáo rồi, tôi nấu như bình thường thôi mà.”
Vì Bạch Nguyệt Hồ thích ăn thịt, nên Lục Thanh Tửu còn cố ý giã tỏi luộc thịt cho Bạch Nguyệt Hồ, thịt là do Bạch Nguyệt Hồ tự mình cắt sẵn, kỹ thuật cắt xẻ của hắn giỏi cực kì, từng lát thịt được cắt xuống mỏng như cánh ve, phủ gia vị lên mặt trên, gắp lát thịt lên trông như trong suốt vậy, bỏ vào miệng ăn không bị ngán chút nào, mùi thịt thơm ngon ngập khoang miệng.
Doãn Tầm ăn một phát tận năm cái bánh bao, tuy rằng bánh bao không lớn, nhưng cũng làm người ta phải no ễnh bụng, từ trước đến nay Lục Thanh Tửu luôn biết một vừa hai phải, sau khi ăn no cỡ khoảng 80% là ngừng đũa.
Trương Sở Dương và Chu Miểu Miểu cũng ăn gần xong, vì thế mọi người liền nhìn về phía Bạch Nguyệt Hồ cắn một miếng hết nửa cái bánh bao, không có tí dấu hiệu nào gọi là ăn no. Nhìn mãi cuối cùng tròng mắt Chu Miểu Miểu trợn tròn cả lên, nhỏ giọng nói: “Nếu tôi được giống như Bạch tiên sinh thì tốt thật.” Có thể ăn hết mình mà không sợ béo.
Bạch Nguyệt Hồ còn chẳng thèm quan tâm cô, ăn hết đồ ăn trên bàn, ngước mắt nhìn Lục Thanh Tửu.
Lục Thanh Tửu nói: “Ăn no rồi sao? Trong nồi vẫn còn khá nhiều bánh bao đó, nếu anh chưa no thì tôi mang ra cho anh.”
Bạch Nguyệt Hồ nói: “Cũng tầm tầm rồi đó.”
Doãn Tầm nói: “Vậy bánh bao thừa lại để trong tủ lạnh nha?”
Lục Thanh Tửu nói: “Ừ, bỏ vào trong đó đi, sáng mai có thể làm bánh bao chiên, ăn kèm với sốt anh đào.”
“Được rồi.” Doãn Tầm đi theo sau Bạch Nguyệt Hồ, cùng đi dọn dẹp phòng bếp. Như những ngày bình thường đều là Lục Thanh Tửu nấu cơm, Doãn Tầm phụ việc vặt, Bạch Nguyệt Hồ rửa chén, ba người phân việc vô cùng hợp lý.
Ăn no xong là tới phần việc chính, trong lòng Lục Thanh Tửu đã có tính toán sẵn từ lâu, cậu đi vào phòng bếp tìm gói trà đã mua trên trấn từ trước, sau đó dùng nước ấm pha cho Trương Sở Dương một ly trà.
“Trương tổng.” Lục Thanh Tửu đưa trà tới trước mặt Trương Sở Dương.
Trương Sở Dương thấy bầu không khí nghiêm túc hẳn lên, ý cười trên mặt không còn nữa, ngồi nghiêm chỉnh ở cái bàn trước mặt.
“Ngài đã tới tận đây nhờ vả, tôi hiểu rõ tình hình của ngài, tuy nhiên việc này có yêu cầu một số nghi thức, phiền ngài phối hợp một chút.” Giọng điệu Lục Thanh Tửu nghiêm túc lạ thường, “Khi tiến hành nghi thức ngài nhất định phải phối hợp với tôi, nếu xảy ra việc gì ngoài ý muốn, khả năng sẽ phải chịu một số ảnh hưởng không tốt.”
Trương Sở Dương nói: “Tôi biết, tôi chỉ muốn hỏi là, việc này thật sự sẽ không để lại di chứng gì đúng không?”
“Không có đâu.” Bởi vì lúc trước đã xác nhận với Bạch Nguyệt Hồ, cho nên Lục Thanh Tửu mới có thể thản nhiên nói ra đáp án như thế.
“Vậy làm đi.” Trương Sở Dương sờ sờ cái đầu của mình, thở dài, “Phải làm nghi thức gì, cậu nói đi, tôi làm theo hết.”
Lục Thanh Tửu gật đầu, nói quá trình nghi thức cho Trương Sở Dương. Kỳ thật đống nghi thức này chính là những việc mà lần ấy bà cốt đã làm, Lục Thanh Tửu nói thẳng lại hết toàn bộ quá trình. Vốn cậu không muốn vẽ một đống việc ra cho phiền phức như vậy, nhưng cẩn thận ngẫm lại thì mười vạn kia cũng không phải số tiền nhỏ, chỉ cần một lạy đơn giản đã có ngay mái tóc mới thì không khỏi khiến người ta có cảm giác quá mức dễ dàng. Cho nên vì để số tiền mười vạn của Trương Sở Dương có giá trị hơn, Lục Thanh Tửu vẫn quyết định làm đống phiền phức này.
Trương Sở Dương vốn không tin mấy lời nói gì đó về quỷ thần, nhưng thấy hành động của Lục Thanh Tửu nghiêm túc như thế, nên cũng có vài phần căng thẳng khó giải thích được.
“Được rồi, nói chung là quá trình nghi thức chỉ có như vậy, hôm nay cứ nghỉ ngơi thoải mái, tắm gội thay quần áo ngủ cho kĩ, sáng sớm ngày mai, chúng ta sẽ bắt đầu nghi thức.” Lục Thanh Tửu nói, “Buổi tối không nên ra khỏi cửa, an ninh chỗ này không được tốt lắm đâu.”
Trương Sở Dương gật đầu, đi về phòng nghỉ ngơi.
Chờ đến khi anh ta đi rồi, Chu Miểu Miểu mới cười một cách thâm thúy rồi vỗ vỗ bả vai Lục Thanh Tửu, nói: “Thanh Tửu, thật là không ngờ nha, hóa ra cậu còn lắm kế như thế.”
Lục Thanh Tửu vô tội nhún vai: “Em chỉ vẽ thêm tí việc cho anh ta đỡ phải cảm thấy số tiền kia bỏ ra lãng phí như ném đá xuống sông thôi.”
Chu Miểu Miểu nói: “Ừm…… Như vậy cũng được.” Dù gì thì đằng nào chẳng có bộ tóc mới.
Sau khi Doãn Tầm rửa chén xong, định tự mình về nhà, Lục Thanh Tửu suy nghĩ, quyết định tiễn cậu ta một đoạn đường. Vốn Doãn Tầm muốn từ chối, nhưng thấy thái độ của Lục Thanh Tửu khá kiên quyết nên đành phải đồng ý.
Vì thế hai người căng dù đi vào màn mưa, trời vẫn thả xuống những giọt mưa nặng hạt, Lục Thanh Tửu đưa Doãn Tầm vào tận nhà.
Thật ra nhà Doãn Tầm cách nhà cậu không xa lắm, đi khoảng năm sáu phút là đến. Có thể nói khi còn nhỏ Doãn Tầm là một đứa trẻ bị bỏ rơi, cha mẹ ra ngoài làm công, chỉ để một mình cậu ta ở lại thôn Thủy Phủ, cùng ông bà cậu ta sống nương tựa lẫn nhau. Sau khi Lục Thanh Tửu rời khỏi thôn vẫn luôn giữ liên lạc với Doãn Tầm, lúc trước khi nhà cũ xảy ra chuyện, cũng là Doãn Tầm báo lại cho cậu.
“Doãn Tầm, cậu có bao giờ nghĩ sẽ đi ra ngoài chưa?” Khi về đến nhà, Lục Thanh Tửu hỏi Doãn Tầm một câu.
Doãn Tầm nói: “Đi ra ngoài? Đi đâu cơ?” Tiếng mưa rơi ào ào khiến giọng nói của Doãn Tầm trở nên có hơi khó nghe, nhưng Lục Thanh Tửu vẫn nghe rõ ràng câu trả lời của cậu ta.
“Ba mẹ cậu ấy?” Lục Thanh Tửu nói, “Bọn họ……”
“Không đi tìm bọn họ.” Doãn Tầm nói, “Bọn họ ly hôn hết rồi, giờ người nào cũng có gia đình riêng, tôi đi tìm làm gì chứ, còn chẳng bằng ở đây canh giữ sân nhà nơi mà bà nội tôi thích nhất.” Cậu ta đi vào trong phòng, xua xua tay với Lục Thanh Tửu, ý bảo cậu trở về đi.
Lục Thanh Tửu không nói gì nữa, xoay người đi mất.
Mỗi người ai cũng có vận mệnh riêng, mỗi vận mệnh đều được ông trời giao phó, không phải do bản thân lựa chọn. Lục Thanh Tửu vẫn có chút nhớ rõ rằng lúc ấy cha mẹ Doãn Tầm muốn đưa cậu ta rời khỏi thôn, giống như cha mẹ Lục Thanh Tửu vậy, nhưng cuối cùng Doãn Tầm lại từ chối cha mẹ cậu ta, kiên trì canh giữ nơi thôn núi nhỏ bé hẻo lánh này, cho đến tận khi thành niên.
Mưa khá lớn, con đường bắt đầu trở nên lầy lội, mặc dù đã vô cùng cẩn thận, nhưng trên ống quần Lục Thanh Tửu vẫn bị bắn không ít nước bùn. Trước khi vào nhà, cậu đứng lại ở chỗ đậu xe, quả nhiên nhìn thấy xe vận tải nhỏ vốn hơi bẩn mà giờ đã rực rỡ hẳn lên, nó cũng đã thấy Lục Thanh Tửu, đèn xe loe lóe sáng lên.
Lục Thanh Tửu cười cười nhìn, đưa tay sờ sờ đầu nó: “Ngoan, mà nhớ đừng đứng lên bằng bánh xe, bị người khác thấy là toi luôn đấy.”
Xe vận tải nhỏ bíp bíp hai tiếng, ý bảo mình biết rồi.
Bấy giờ Lục Thanh Tửu mới đi vào phòng, đặt cái dù ướt ở sát mép tường, sau khi tắm rửa thì đi ngủ.
Ngày hôm sau, rạng sáng bốn giờ, đồng hồ báo thức đã gọi Lục Thanh Tửu dậy từ trong giấc mơ, cậu ngáp một cái rồi nhìn ra phía bên ngoài cửa sổ, thấy cơn mưa đêm qua giờ đã tạnh hẳn.
Lục Thanh Tửu mặc quần áo xong, không tới phòng bếp làm bữa sáng như mọi ngày, mà đi xới một chén cơm bưng đến sân viện, sau đó cắm vào chén cơm ba cây nhang. Tuy cậu đi cắm nhang, nhưng không lạy cái nào…… Dù sao thì cậu cũng chẳng thiếu tóc.
Trương Sở Dương cũng đã thức dậy, có đôi chút khẩn trương ngồi ở trong phòng, ánh mắt cứ một lúc lại ngó ra bên ngoài.
Lục Thanh Tửu thấy hình như cảm xúc của anh ta có hơi không ổn, hỏi: “Sao thế, tối hôm qua không ngủ được sao?”
Trương Sở Dương nói: “Ừm…… Mơ thấy ác mộng.”
Lục Thanh Tửu nói: “Mơ thấy cái gì?”
Trương Sở Dương do dự một lát: “Mơ thấy có một cô gái tới gõ cửa phòng tôi, đến khi ra mở cửa lại thấy chẳng có ai cả, nhưng sau khi đóng cửa, nằm lại trên giường, cứ có cảm giác như trong ổ chăn của tôi có thêm một người vậy……”
Lục Thanh Tửu nói: “Có thể là do anh suy nghĩ nhiều quá rồi.”
“Có lẽ vậy.” Vẻ mặt Trương Sở Dương có chút do dự, giấc mộng này thật sự quá mức chân thật, chân thật đến nỗi khiến anh ta có hơi không phân biệt được hiện thực và cảnh trong mơ.
Lục Thanh Tửu nhìn thời gian, nói: “Đi thôi, sắp tới giờ rồi.”
Trương Sở Dương gật đầu, đi theo Lục Thanh Tửu đến sân sau.
Trời còn chưa sáng hẳn, xung quanh vẫn khá tối, tuy rằng trong sân có đèn sáng, nhưng phạm vi chiếu sáng lại vô cùng nhỏ. Trong bóng đêm, ba nén nhang mà Lục Thanh Tửu thắp trước đó tỏa ra ánh sáng đỏ nhạt, hơn nữa trong không khí còn có thêm mùi hương của nến, tay Lục Thanh Tửu xách con gà trống, đi tuốt xa xa đằng trước.
Trương Sở Dương liếc mắt nhìn Lục Thanh Tửu một cái, không biết vì sao lại có chút sợ hãi khó hiểu.
Mặt Lục Thanh Tửu không còn có sự dịu dàng như ngày xưa nữa, mà giờ là sự hờ hững lạnh băng, cậu đứng ngay bên cạnh Trương Sở Dương, nhưng lại làm Trương Sở Dương cảm thấy mình cách cậu rất xa, vốn anh ta muốn kêu lên tên của Lục Thanh Tửu, nhưng yết hầu cứ nuốt lên nuốt xuống mãi mà vẫn không thốt được tiếng nào ra khỏi miệng.
Lục Thanh Tửu đi tới miệng giếng, giơ tay chặt đầu con gà trống, động tác cực kỳ nhanh nhẹn, thậm chí gà trống còn chưa kịp kêu thảm thiết lên tiếng nào đã phải bỏ mạng dưới lưỡi dao sắc bén.
Đầu gà rơi xuống, máu đỏ tươi phun ào ạt ra ngoài, Lục Thanh Tửu đã có sự chuẩn bị sẵn, lấy một cái bát thật to để hứng máu gà.
Sau đó cậu tiện tay ném con gà đi, cầm bát máu gà tới đưa cho Trương Sở Dương, bảo anh ta uống một ngụm.
Trương Sở Dương cầm lấy cái bát mà tay cứ run lẩy bẩy, nhưng đang đứng trong bầu không khí thế này, anh ta cũng không dám hỏi tại sao, mà ngoan ngoãn cầm cái bát uống một ngụm.
Máu gà tươi khó uống cực kì, mùi tanh rất nặng, Trương Sở Dương cố ép bản thân phải nuốt xuống.
Lục Thanh Tửu thấy anh ta đã uống rồi mới gật đầu, dùng giọng điệu không có cảm tình gì nói: “Đến miệng giếng lạy một cái là được.”
Trương Sở Dương chạy nhanh đến miệng giếng hành lễ.
Lục Thanh Tửu nói: “Được rồi, anh có thể trở về.”
Trương Sở Dương nhẹ nhàng thở hắt ra, ngước đầu liếc mắt ngắm nghía Lục Thanh Tửu, cái liếc mắt này khiến trái tim anh ta đột nhiên nhảy lên đôi chút, chỉ thấy trên má Lục Thanh Tửu dính vài giọt máu gà, đôi mắt cậu hơi rũ xuống, giấu đi ánh sáng trong mắt, nơi khóe mắt có dính lấy giọt máu kia như biến thành một nốt ruồi son, trông có thêm nhiều phần phi phàm yêu dã. Trương Sở Dương không dám nhìn nữa, anh ta quay người rời đi, lúc đi còn lảo đảo vài bước, suýt chút nữa là ngã ra đất.---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---
Lục Thanh Tửu đứng ở phía sau anh ta, mặt kiểu khó hiểu nhìn bóng dáng anh ta, có thể nói là như đang chật vật tìm đường chạy trốn vậy, cậu đưa tay vuốt mặt mình một cái, mới phát hiện hình như lúc gϊếŧ gà mình bị bắn máu tươi lên trên mặt.
Ôi đệch, có khi nào trông cậu gϊếŧ gà hung bạo quá nên dọa kim chủ sợ rồi không?! Lục Thanh Tửu vừa chạy vừa kêu lên: “Này, Trương tổng, Trương tổng ơi anh đừng sợ, bình thường tôi không gϊếŧ gà như vậy đâu——”
Chu Miểu Miểu bị âm thanh phía ngoài phòng đánh thức, ngáp một cái, vẻ mặt ngơ ngác nhìn Lục Thanh Tửu xách theo một con gà đã chết đứng giải thích gì đó với Trương Sở Dương, vẻ mặt Trương Sở Dương vi diệu cực kì, không chỉ có sự sợ hãi, mà trong sự sợ hãi ấy hình như lại có thêm cái gì đó……---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---
Lục Thanh Tửu thấy Chu Miểu Miểu tới, chạy lại nói: “Miểu Miểu, chị nói lại với Trương tổng đi, bình thường em ít khi gϊếŧ gà lắm, đúng không?”
“Gϊếŧ gà thì làm sao?” Lục Thanh Tửu nói xong, vẻ mặt cô nàng càng thêm ngơ ngác, Chu Miểu Miểu nghi hoặc đặt câu hỏi, “Hai người làm xong nghi thức chưa?”
“Xong rồi.” Giọng điệu Lục Thanh Tửu rất là bất đắc dĩ.
“Miểu Miểu, khi nào tóc của tôi mới dài ra?” Trương Sở Dương phóng ánh mắt tới người Chu Miểu Miểu, không khỏi nhìn cả Lục Thanh Tửu bên cạnh.
“Chắc ngày mai là được nhỉ?” Chu Miểu Miểu vẫn không hiểu rõ rốt cuộc hai người Trương Sở Dương và Lục Thanh Tửu đã xảy ra chuyện gì, không khí sao mà lại kỳ quái như vậy, cô gãi gãi đầu mình, “Trương tổng, đã xảy ra chuyện gì sao?”
“Không có việc gì hết.” Trương Sở Dương nói một cách chắc chắn.
Lục Thanh Tửu há miệng thở dốc, còn muốn giải thích thêm, nhưng xem ra trạng thái lúc này của Trương Sở Dương hiển nhiên là không muốn nghe thêm gì hết, vì thế chỉ có thể thở dài, dời mắt nhìn con gà trong tay mình rồi quay người đi mất.
Thấy Lục Thanh Tửu đã đi rồi, Trương Sở Dương mới thở phào nhẹ nhõm, Chu Miểu Miểu thấy thế vội vàng hỏi: “Trương tổng, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?”
“Chẳng phải cô bảo vị Bạch Nguyệt Hồ ngày hôm qua thấy mới là người lợi hại nhất sao?” Trương Sở Dương còn đang sợ hãi, “Nhưng tôi thấy cậu Lục Thanh Tửu này còn lợi hại hơn so với vị Bạch Nguyệt Hồ kia nhiều.”---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---
Chu Miểu Miểu nói: “Nghĩa là như nào?”
Tiếp đó Trương Sở Dương liền kể lại chuyện đã phát sinh vào sáng sớm hôm nay với Chu Miểu Miểu một cách sinh động như thật, biểu cảm Chu Miểu Miểu khi nghe xong có hơi chút kỳ quái, thật sự cô không thể tiêu hóa nổi chuyện Trương Sở Dương miêu tả bảo cái gì mà trên người Lục Thanh Tửu có yêu khí, nhưng nhìn vẻ mặt Trương Sở Dương cùng với dáng vẻ chắc như đinh đóng cột thế này, cuối cùng cô vẫn không thể nói ra mấy câu khuyên nhủ, chỉ có thể thuận miệng đáp lại vài câu.
Lục Thanh Tửu thì hoàn toàn không hiểu nổi tại sao tự dưng Trương Sở Dương lại bắt đầu sợ hãi mình, chẳng phải mình mới chỉ gϊếŧ có con gà thôi sao, tuy rằng cách gϊếŧ có hơi tàn bạo xíu, nhưng mà đâu đến nỗi làm khủng hoảng tinh thần như thế kia chứ. Thấy ánh mắt Trương Sở Dương nhìn mình như nhìn thấy quỷ làm cho cậu cũng không biết phải nói cái gì mới có thể khiến cho thái độ của Trương Sở Dương khôi phục lại được như ban đầu.
Nhưng suy nghĩ lại thì dù sao sau khi xong vụ làm ăn này rồi là đường ai nấy đi, về sau chắc cũng sẽ không có liên hệ gì nữa. Lục Thanh Tửu nghĩ về chuyện này, cậu nấu nồi nước sôi, thuận tay nhổ lông con gà trống đã gϊếŧ chết trước đó, trưa hôm nay sẽ quyết định nấu nó……
Theo như lời nói của Chu Miểu Miểu, ngày đầu tiên lạy giếng, chắc tới ngày hôm sau tóc mới có thể mọc ra, sau khi tóc mọc xong là hẳn bọn họ có thể trở về được rồi, sẽ không ở chỗ này lâu nữa. Chu Miểu Miểu ngồi trong phòng an ủi Trương Sở Dương xong, chạy đến sân trước vỗ vỗ vai Lục Thanh Tửu, nói: “Tiểu Tửu à, lần này Trương tổng bị dọa thật rồi.”
Lục Thanh Tửu nói: “Haizz, chuyện này đâu phải tại em chứ, em chỉ đứng trước mặt anh ta gϊếŧ một con gà thôi mà.”
“Không phải.” Chu Miểu Miểu nói, “Chị hỏi kĩ lắm rồi, chị cảm thấy chắc chắn có liên quan tới giấc mơ tối qua của anh ta đó.”
Lục Thanh Tửu cũng đã nghe chuyện đó, động tác trên tay vẫn không ngừng, bổ một dao xuống mổ bụng con gà, thành thạo móc nội tạng bên trong con gà ra.
Chu Miểu Miểu nhìn sườn mặt Lục Thanh Tửu và động tác lưu loát nhanh gọn trên tay rồi thầm kính nể, yên lặng nuốt nước miếng một cái: “Ngày mai anh ta sẽ mua vé xe, bảo là không cần biết tóc có mọc ra hay không, buổi sáng ngày mai vẫn sẽ rời khỏi nơi này. ”
Lục Thanh Tửu nói: “Thật là, làm anh ta sợ đến vậy sao?”
“Sợ lắm đó.” Chu Miểu Miểu gật gật đầu.
“Được rồi.” Lục Thanh Tửu thở dài, “Không ngờ lá gan anh ta nhỏ như vậy.”
Chu Miểu Miểu nghiêng đầu: “Chị cũng không rõ nữa, rõ ràng lúc tới thì rất kiên cường, còn nói là vì tóc thì cái gì cũng chịu làm.” Vậy mà mới chỉ nhìn thấy cảnh gϊếŧ gà thôi cũng đã quéo rồi.
Lục Thanh Tửu lại bổ xuống một dao, chặt con gà thành hai nửa, cậu không nhắc lại chuyện Trương Sở Dương nữa, nói: “Buổi trưa nấu gà trống ăn, được không?”
“Được được được.” Chu Miểu Miểu vui tươi hớn hở gật gật đầu.---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---
Theo thường lệ, Bạch Nguyệt Hồ đã đi đến ruộng trồng rau xong từ lâu, về tới sân rồi lại nằm, hôm nay trời không mưa, nhưng mặt đất vẫn ướt, gà con chạy tới chạy lui trên sân làm cho lông lá trên người trông bẩn vô cùng. Khi thời tiết tốt, Tiểu Hoa và Tiểu Hắc sẽ vượt chuồng heo ra ngoài phơi nắng hoặc là đi xin chút đồ ăn, tuy nhiên chúng nó không thích mặt đất sau cơn mưa hôm nay, chắc chắn sẽ khiến chân heo sạch sẽ của chúng nó bẩn mất.
Tới giữa trưa, con gà trống đã được nấu xong, đồ ăn kèm là khoai tây và hành tây với ớt xanh, hòa vào thịt gà nấu mềm rất ngon miệng, nước canh đậm đà chan cùng cơm quả thật là món ăn ngon.
Năm người ăn sạch sẽ chú gà trống đáng thương kia, Bạch Nguyệt Hồ là chúa tể ăn gà, có skill ăn không nhả xương, bất kể là bộ phận nào thì cứ nhét sạch hết vào trong miệng, sau đó dùng hàm răng trắng nõn sạch sẽ lại cực kì chỉnh tề xinh đẹp nhai nhai, nhẹ nhàng nuốt vào trong bụng.
Lục Thanh Tửu biết thân phận của Bạch Nguyệt Hồ, Doãn Tầm thấy nhiều thành thói quen từ lâu, thật ra hai người cảm thấy chẳng có gì mới lạ, tuy nhiên Trương Sở Dương mới gặp phải chuyện kinh hãi lúc rạng sáng ngày hôm nay, khi anh ta nghe âm thanh nhai xương của Bạch Nguyệt Hồ thì có hơi không chịu nổi, nhỏ giọng hỏi Chu Miểu Miểu một câu: “Này, xương mà có thể nhai dễ dàng vậy sao?”
Động tác của Chu Miểu Miểu hơi dừng lại, móc từ trong miệng ra một cái xương đùi gà, nói: “Trương tổng…… Tôi là người bình thường.”
Trương Sở Dương: “……”
Lục Thanh Tửu ngồi bên cạnh nghe xong không hiểu sao lại muốn cười.
Hiển nhiên Bạch Nguyệt Hồ cũng đã nghe được cuộc đối thoại của Trương Sở Dương và Chu Miểu Miểu, nhưng không hề có ý muốn thay đổi xíu nào, dùng đôi đũa kẹp miếng cổ gà lên, nhai răng rắc từng miếng rồi nuốt xuống, khiến cho Trương Sở Dương ngồi bên cạnh nhìn mà run lập cập.---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---
Trương Sở Dương cứ trong trạng thái nơm nớp lo sợ như vậy suốt cả ngày, Lục Thanh Tửu đã hoàn toàn từ bỏ việc làm anh ta thay đổi thái độ với mình.
Kết quả sáng sớm ngày hôm sau, Lục Thanh Tửu nằm ở trên giường nghe được tiếng kêu quen thuộc, thanh âm này không phải tiếng kêu thảm thiết, mà là tràn ngập vẻ vui mừng đầy bất ngờ và hy vọng đã tới.
“Tóc tôi dài ra rồi!!! Tóc tôi dài ra rồi!!!” Đã từng, cũng là khi sắc trời chưa sáng thế này, Chu Miểu Miểu cũng từng phát ra tiếng gào thét hưng phấn như vậy, chỉ là lúc này đây, người hô hào lại biến thành Trương Sở Dương.
Khi Lục Thanh Tửu ra khỏi phòng, đã thấy Trương Sở Dương đang vui vẻ đi lòng vòng trong sân, nhưng khi nhìn thấy cậu, vốn ánh mắt đang vô cùng hưng phấn đó lại đóng băng ngay lập tức, khoảnh khắc đó y như kiểu dội một chậu nước đá lên ngọn lửa đỏ đang bùng cháy vậy.
“Lục tiên sinh.” Nụ cười Trương Sở Dương ngưng lại trên mặt, thay vào đó là sự thận trọng cẩn thận khó tả, “Ngài dậy rồi.”
Tạm thời lúc đó Lục Thanh Tửu rất khó hình dung biểu cảm trên mặt Trương Sở Dương, nếu nhất định phải hình dung thì khi đó, ánh mắt Trương Sở Dương nhìn cậu như nhìn một người phi phàm vậy, hơn nữa lúc ấy trong cõi lòng của Trương Sở Dương đang chứa đầy sự kính sợ cùng đôi chút sợ hãi đối với người phi phàm này.
“Ừm.” Lục Thanh Tửu nói, “Trương tổng……”
“Ngài đừng gọi tôi là Trương tổng! Gọi Sở Dương là được.” Trương Sở Dương chen ngang lời nói của Lục Thanh Tửu, vội nói, “Ngài không cần khách khí như vậy đâu!”
Lục Thanh Tửu nhìn Trương Sở Dương, trước mắt là Trương Sở Dương đã bỏ cái mũ trên đầu xuống, mái tóc đen nhánh lộ ra bên ngoài, trừ việc tóc hơi bị dài quá, còn những thứ khác không gặp vấn đề gì, nếu nhất định phải nói xem có tình huống dị thường nào không, thì chỉ có chuyện thế giới quan vốn không tin vào mê tín của Trương Sở Dương đã bị hủy diệt một cách đau đớn ngay lúc này đây.
Mới có một đêm mà thôi, thật sự tóc đã dài ra thật rồi.---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---
Đối mặt với ánh mắt vô cùng sùng kính của Trương Sở Dương, Lục Thanh Tửu cảm thấy mình có hơi khó khăn khi giao tiếp với anh ta, vì thế ho khan mấy tiếng rồi tìm cớ phải đi vào bếp để làm bữa sáng.
Không chỉ có mỗi Lục Thanh Tửu Bị đánh thức bởi tiếng kêu của Trương Sở Dương, Chu Miểu Miểu và Bạch Nguyệt Hồ cũng lục tục đi tới, Bạch Nguyệt Hồ không nói lời nào đã ra khỏi cửa đi trồng rau, Chu Miểu Miểu ngáp một cái bị rồi bắt ngồi cạnh anh ta ngay dưới ánh nắng mặt trời, nghe anh ta miêu tả tối hôm qua đã xảy qua chuyện thần kỳ gì.
Tuy nói là chuyện thần kỳ, nhưng thật ra chính là anh ta mơ thấy cái miệng giếng trong sân sau, còn có cả một cô gái không nhìn thấy mặt ngồi cạnh giếng…… Vốn là giấc mộng khủng bố, giờ lại trở thành câu chuyện cổ tích mỹ lệ dưới phông nền khát vọng của mái tóc dài.
“Vậy anh thấy mặt cô ta rồi hả, sao có đẹp không?” Chu Miểu Miểu dùng ánh mắt quái dị nhìn Trương Sở Dương.
“Không nhìn thấy.” Trương Sở Dương nói, “Tôi chỉ thấy được cái gáy của cô ta, có cái gáy thôi mà cũng nhiều tóc lắm luôn.”
Chu Miểu Miểu câm nín, nhỏ giọng nói: “Vậy sao anh biết cái anh nhìn thấy là cái gáy, mà không phải cái mặt chứ, nhỡ đâu cả hai mặt cô ta đều như thế……”
Nụ cười Trương Sở Dương cứng đờ: “Không……phải vậy chứ?”---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---
Chu Miểu Miểu nhún vai.
Không lâu sau Trương Sở Dương lại cười, ôn hòa nói: “Không sao hết, kể cả có gặp phải ma, Lục tiên sinh cũng sẽ bảo vệ tôi.”
Chu Miểu Miểu: “……” Hóa ra anh đã tự bổ não hình tượng kỳ quái gì đó đối với Lục Thanh Tửu sao?? Đại sư giấu nghề đi bắt quỷ ở cái thôn vùng sâu vùng xa à?!