Lý Thiên Nhiên đào bằng một cái cuốc, sau đó anh dùng vôi để vẽ những đường dễ thấy trên các cạnh của ao cá sẽ được đào.
Sau khi vẽ ra khu vực và vị trí, Lý Thiên Nhiên gật đầu.
Đào ao nuôi cá là một công việc rất khó khăn, và hoàn cảnh của trang trại lúc này không thích hợp để thuê người khác làm công việc này.
Vì vậy, sau khi suy nghĩ một lúc, anh quyết định tự mình ra ngoài và mượn một chiếc máy xúc.
Mặc dù có những thiết bị lớn như vậy bán trong trung tâm thương mại hệ thống, nhưng cho đến nay Lý Thiên Nhiên không muốn dành điểm của mình cho những thứ này.truyenhd.com
Xét từ tình hình hiện tại, tiền chắc chắn sẽ mất giá nhanh chóng.
Nhưng điểm thì không.
Vì vậy, anh sẽ không dành điểm cho những thứ có thể mua được bằng tiền.
...
Một lúc sau, anh lái xe đến một khu nhà trong thị trấn.
Nhảy xuống xe, đi thẳng đến cổng và gõ cửa.
Cốc cốc cốc!
Tiếng gõ cửa dữ dội được những người sống trong khu nhà nghe thấy, sau đó truyền đến một giọng nói thô bạo và cáu kỉnh: "Ai đó?"
"Tôi, Lý Thiên Nhiên! Mở cửa đi! Có việc gấp!"
Lý Thiên Nhiên hét lên hết cỡ.
Trang trại của anh ở vùng ngoại ô cách thị trấn không xa, đã kinh doanh được hai thế hệ, vì vậy anh có thể được coi là một cư dân cũ ở đây, mọi người trong thị trấn cũng đều rất quen thuộc với anh.
Sau khi nghe anh nói, cánh cửa của khu nhà nhanh chóng được mở ra.
Một người đàn ông cao khoảng 1,9 mét đứng bên trong cửa, trên tay cầm một ống thép dài nửa mét, trên mặt mọc đầy râu xanh, trông hốc hác.truyenhd.com
Anh ta tên là Dương Bảo Lâm, là một nhà thầu nhỏ, trong tay anh ta có một số thiết bị lớn, bao gồm cả máy xúc mà Lý Thiên Nhiên muốn sử dụng.
Dương Bảo Lâm nhìn Lý Thiên Nhiên và cau mày, và hỏi: "Là cậu ... có chuyện gì vậy?"
"Lão Dương, tôi muốn thuê máy xúc của anh mấy ngày, giá cả. . . 800 mỗi ngày thế nào?" Lý Thiên Nhiên mím môi cười.
Trước khi Kỷ nguyên hủy diệt xuất hiện, giá cả đương nhiên không cao, nhưng sau khi Kỷ nguyên hủy diệt đến, vì đại bộ phận người dân hầu như không đủ tiền để mua thức ăn, chứ đừng nói đến việc đi thuê máy móc của lão Dương.
Anh ta đã ở nhà được một tuần mà không có tiền trong tài khoản.
Vì vậy trong trường hợp này, việc Lý Thiên Nhiên nhân cơ hội hạ giá là điều bình thường.
Không thể nói anh bội bạc, nhưng là tận thế, mỗi người đều nên nghĩ cho mình trước!
Lão Dương nhướng mày khi nghe những lời đó, gần đây hắn thực sự thiếu tiền để mua thức ăn, nhưng ...
“Thuê máy xúc cũng được, nhưng tôi không muốn tiền.” Lão Dương xua tay nói: “Tôi muốn đồ ăn!”
Lão Dương không ngốc, trong hoàn cảnh hiện tại, có tiền cũng khó mua được đồ ăn.
Mặc dù phía trên đang cố gắng hết sức để điều chỉnh lương thực, nhưng trên toàn thế giới đang xảy ra tình trạng thiếu lương thực, rốt cuộc cũng chẳng ích gì.
Lão Dương đã mua một mẻ mì khô trong siêu thị trước đó không lâu, nhưng nó chỉ đủ dùng trong một tháng, vì vậy hắn phải lên kế hoạch sớm.truyenhd.com
"Nhà cậu sở hữu một nông trường, trong kho nhất định có rất nhiều lương thực..." Lão Dương hai mắt sáng ngời nhìn Lý Thiên Nhiên: "Được, cậu thuê một ngày, tôi lấy mười cân gạo thì thế nào? "
Lý Thiên Nhiên không thể nhịn được cười.
Chắc chắn, không có gì sai khi kinh doanh.
Bây giờ giá lương thực tăng cao, mới đêm qua giá gạo đã tăng lên 180 tệ một cân, sức mua bị hạn chế, một hộ gia đình mỗi ngày chỉ được mua một cân.
“Lão Dương, anh là sư tử à!” Lý Thiên Nhiên cười cười, anh mặc dù không thiếu ăn, nhưng nhất định không được để người khác biết mình không thiếu ăn!
Lão Dương sắc mặt cũng có chút nóng lên, hắn biết mình đưa ra cái giá có chút cao, nhưng là hắn không thể không da mặt dày để sống sót!
"Đừng nói tôi không có gạo, cho dù có, tôi cũng không thể cho anh nhiều như vậy." Lý Thiên Nhiên trầm giọng nói, "Tôi còn có một ít thịt đông lạnh và bột mì ở nhà, tôi sẽ thuê máy của anh trong một ngày và đưa cho anh ba cân bột mì trắng và nửa cân thịt đông lạnh."
"Tôi muốn mười cân, anh trả quá ít..." Lão Dương có chút bất đắc dĩ, thấp giọng than thở.truyenhd.com
Lý Thiên Nhiên nhìn vẻ mặt của lão Dương, lập tức biết lúc này nên cứng rắn hơn một chút: "Lão Dương, anh biết tình hình bây giờ mà! Máy xúc bỏ ở nhà chờ rỉ sét, cái giá mà tôi đưa ra không phải là thấp. Bây giờ, anh nên biết mua thức ăn khó như thế nào!"
Vẻ mặt của lão Dương khó đoán, và hắn nhìn qua nhìn lại Lý Thiên Nhiên nhiều lần.
"Tôi sẽ không tăng giá, nếu như anh không muốn. . . Vậy tôi liền quay người rời đi! Cùng lắm thì, tôi đi thành thị, có máy xúc đào cũng không phải chỉ có một mình anh, tôi tin rằng tôi sẽ tìm được người sẵn sàng chấp nhận mức giá này.”
Lý Thiên Nhiên trực tiếp nói một lời khó nghe
"Đừng, đừng, đừng! Chúng ta đều là người trong thôn, tại sao phải nói những lời như vậy..." Quả nhiên, sau khi Lý Thiên Nhiên nói ra những lời này, thái độ của lão Dương liền dịu đi, hắn vội vàng kéo Lý Thiên Nhiên lại. quay lại và nói: "Được rồi, tôi sẽ lái máy xúc ra cho cậu ngay lập tức!"
Lý Thiên Nhiên đi theo lão Dương vào, nhìn ống thép trong tay lão Dương khiến anh sững sờ.
"Gần đây bên ngoài quá hỗn loạn... Đêm hôm trước nhà tôi vừa bị cướp." Lão Dương chú ý tới ánh mắt của Lý Thiên Nhiên, thở dài nói: "Nếu không phải lúc trước đã giấu đồ ăn đi, thì có lẽ tôi đã chết đói rồi."
"Anh có gọi cảnh sát không?" Lý Thiên Nhiên hỏi.
"Gọi cảnh sát? Hiện tại lực lượng cảnh sát không đủ!" Lão Dương cười khổ nói: "Hơn nữa tôi nghe nói đó là một băng nhóm cướp đồ ăn, gần đây bọn chúng phạm tội ở phụ cận Nam Thành, rất nhiều người bị bọn chúng cướp..."
"Vậy thì không ai có thể bắt được bọn họ sao?" Lý Thiên Nhiên tò mò hỏi.
Phong tục dân gian ở thị trấn bên cạnh vẫn rất khắc nghiệt, từng có mấy tên côn đồ trong thành phố đến đây gây sự, bị người dân dùng cuốc đánh tại chỗ ba tên, dọa sợ bỏ chạy cả chục người.
"Ai dám?" Lão Dương thở dài một hơi, thần bí ra hiệu súng lục của đối phương với Lý Thiên Nhiên, trầm giọng nói: "Bọn hắn trong tay có súng!"
Không còn thắc mắc...
...
Năm phút sau.
Lão Dương đậu một chiếc xe tải lớn bằng phẳng ở cửa, và đậu máy xúc trên mặt phẳng.
Lý Thiên Nhiên đưa chìa khóa xe tải của mình cho lão Dương, và nói: "Chiếc xe này tôi gửi chỗ anh trước, tôi sẽ lấy xe sau khi gửi máy xúc trở lại."truyenhd.com
“Được.” Lão Dương vui vẻ đồng ý: “ Tôi lái xe đến chỗ cậu, tiện thể lấy tiền thuê ngày hôm nay luôn.”
Lão Dương đậu chiếc xe tải của Lý Thiên Nhiên trong khu nhà riêng của mình, khóa cổng và bước vào buồng lái.
Lý Thiên Nhiên ngồi ở ghế phụ lái, đang định đóng cửa xe, đột nhiên từ bên hông duỗi ra một cánh tay, trực tiếp kéo cửa xe!
Lý Thiên Nhiên sửng sốt một lúc, sau đó nhìn sang.
Thấy hai ba người phụ nữ tầm 50 tuổi xuất hiện bên cửa xe lúc nào không hay, họ mặc đồng phục màu đen, trên ngực có thêu một logo lạ bằng chỉ màu, giống như bông hoa sen.
Lúc này, người dẫn đầu chắp tay nhìn Lý Thiên Nhiên.
"Cô à, cô sao vậy?" Lý Thiên Nhiên luôn cảm thấy ba người này nói chuyện giống như thần thánh, giống như tín đồ của một tôn giáo cuồng tín nào đó, cho nên khá cảnh giác hỏi.
"Chúng tôi thuộc về Hiệp hội tự lực của chúng sinh." Người đứng đầu chắp tay và nói với Lý Thiên Nhiên
"Cái... Cái này tự lực sẽ làm cái gì?" Lý Thiên Nhiên có chút khó hiểu.
"Chàng trai trẻ, cậu có biết sự thật về thảm họa này không?" Người phụ nữ không trả lời câu hỏi của Lý Thiên Nhiên mà là đến gần anh hỏi một cách rất bí ẩn.
Tất nhiên Lý Thiên Nhiên biết.
Nhưng anh không nói, mà hỏi: " Cô biết sao?"
"Tất nhiên là tôi biết! Đây là do con người đã làm quá nhiều điều ác và chọc giận các vị Thần, nên các vị Thần đã giáng tai họa xuống để trừng phạt thế giới. Thảm họa này sẽ không dừng lại cho đến khi toàn bộ loài người bị tuyệt chủng... và nếu cậu muốn cứu lấy chính mình, cậu chỉ có thể gia nhập hội tự lực của chúng tôi, chỉ có thành tâm sám hối với Thượng Đế mới có cơ hội sống sót." Người phụ nữ nói với vẻ mặt vô cùng ngoan đạo.truyenhd.com
Lý Thiên Nhiên có chút hứng thú hỏi: "Vậy gia nhập hội tự lực của cô có cần điều kiện gì không?"
"Các thành viên của hiệp hội tự lực của chúng tôi thực hiện phân cấp hội viên!" Người phụ nữ nói với vẻ mặt như cây gậy ma thuật: "Chúng tôi chia cấp theo tên của động vật. Nếu cậu trả 30.000, cậu có thể trở thành một con cừu trong sạch! Nếu trả 80.000, có thể trở thành một con lợn trung thành và có cơ hội được cứu!"
"Cậu sẽ được chọn những gì cậu muốn trở thành!" người phụ nữ nói.
Lý Thiên Nhiên đột nhiên cười khi nghe những lời đó, và dùng ngón tay cái nhét một đồng xu thép vào lòng bàn tay của người phụ nữ
"Nếu có thể, tôi chỉ muốn trở thành... một thùng thức ăn! Vô tư!"
Người phụ nữ sửng sốt, sắc mặt khó coi: "Sao cậu dám bất kính với Chúa chứ?"
"Cô ơi, nếu cô có thời gian học tẩy não và lừa dối thì trước khi đi lừa người, thì cô hãy học cách có thể lừa được những con lừa của đội sản xuất trước đã!" Lý Thiên Nhiên lắc đầu và đóng cửa lại.
Lão Dương đạp ga, chiếc xe lao đi, chỉ còn lại ba người phụ nữ nhìn nhau chằm chằm.
"Những người không tin vào Chúa sẽ rơi vào địa ngục vĩnh viễn." Người phụ nữ vừa nói chuyện với Lý Thiên Nhiên nhìn chiếc xe tải đi xa, và nói với giọng oán giận: " Cậu là một con giòi tồi tệ nhất ... !"
(*) Chúa: ở đây cũng là chỉ những vị Thần.