Chương 22: Xin hãy tha thứ cho tôi!

Lý Thiên Nhiên vừa dứt lời, Trần Nam lập tức phi thân giống như con quay, tránh né họng súng Lý Thiên Nhiên nhắm tới, đồng thời đẩy hai người bạn đồng hành ra đỡ đạn cho mình

Bùm!

Bùm!

Cùng với hai tiếng súng chói tai, hai người đàn ông lực lưỡng bị bắn vào đùi ngã lăn ra đất!

Lúc này, một người nhìn thấy Lý Thiên Nhiên tay cầm vũ khí trang bị tốt, đại khái là cân nhắc lợi hại, liền quay người tại chỗ chạy về phía xe của bọn họ.

Lý Thiên Nhiên híp mắt, anh đương nhiên không thể để cho đám người này rời đi.

Không thể hổ về núi, nhổ cỏ phải nhổ tận gốc... Đây đều là những điều để sinh tồn trong tận thế!

Lý Thiên Nhiên không nói lời nào, chỉ giơ tay và bắn.

Bùm!

Có một âm thanh bị bóp nghẹt khác.

Gã đàn ông đang bỏ chạy đột nhiên sau lưng loang ra một tầng máu, lảo đảo ngã xuống mương thoát nước bên đường.

Nhìn thấy bốn người bạn đồng hành lần lượt ngã xuống dưới tay Lý Thiên Nhiên, sắc mặt của Trần Nam bắt đầu vặn vẹo!

Phải, vừa rồi khi nhìn thấy khẩu súng trong tay Lý Thiên Nhiên hắn thực sự sợ hãi và muốn trốn thoát.

Nhưng nỗi sợ hãi của con người cũng có giới hạn, một khi nỗi sợ hãi bị đẩy vào ngõ cụt, nỗi sợ hãi này thường sẽ bùng phát dưới hình thức tức giận và chết chóc.

"Hôm nay hoặc là mày chết hoặc là tao chết... Tao liều mạng với mày". Trần Nam tức giận gầm lên một tiếng, sau đó hai chân bộc phát ra một sức lực đáng sợ, giẫm mạnh lên trên mặt đất!truyenhd.com

Lợi dụng lực phản ứng này, Trần Nam bất ngờ bật dậy, lao về phía Lý Thiên Nhiên như hổ đói vồ mồi.

Mà ba người còn lại hiển nhiên cũng nhìn ra, nếu lúc này không cố gắng hết sức, thì rất có thể sẽ bị Lý Thiên Nhiên đánh bại, vì vậy bọn họ đều liều mạng lao tới.

Khoảng cách giữa họ và Lý Thiên Nhiên không xa chút nào, nếu không thì Lý Thiên Nhiên sẽ không tập kích bất ngờ thành công như vừa rồi, và lúc này, đối thủ đã liều lĩnh rút ngắn khoảng cách trong nháy mắt xuống còn hai đến ba mét!

Thương mạnh nhất khi ở khoảng cách mười mét, kiếm và thương trong vòng ba mét tỷ lệ thắng giảm chỉ còn một nửa, và nếu như ở trong khoảng cách nửa mét, thì thương sẽ hoàn toàn vô dụng.

Thấy vậy, Lý Thiên Nhiên đột nhiên nhảy lên và đá Trần Nam: " Tôi cho anh nhảy này!"

Trần Nam cao 1,89 mét, dáng người cường tráng, nhìn còn to cao hơn cả Lý Thiên Nhiên nhưng lúc này bị Lý Thiên Nhiên đá vào ngực, mặt hắn lập tức biến thành màu gan lợn, như thể bị một lực đánh khủng khϊếp vào người, lập tức nôn ra một ngụm máu, và cơ thể cường tráng bị đá bay ra xa ba mét!

Lý Thiên Nhiên giơ súng định nhắm vào Trần Nam thì một người đàn ông cường tráng đứng bên phải gầm lên, trong lòng bàn tay xuất hiện một con dao găm sắc bén đâm vào bụng của Lý Thiên Nhiên.

Ở khoảng cách này, hiệu quả của súng đã giảm đi vô cùng, và bất kỳ sự rung lắc nào cũng có thể khiến mục tiêu bị trượt!truyenhd.com

Lý Thiên Nhiên ngay lập tức đã đưa ra phán đoán

Anh ấn ngón trỏ của bàn tay phải vào vòng trên bên ngoài của cò súng và xoay nó một lần, ngay lập tức khóa chốt an toàn, sau đó giữ nòng súng trong lòng bàn tay, để lộ tay cầm bằng sắt nguyên chất!

Lúc này, khẩu súng lục trong tay Lý Thiên Nhiên biến thành một cây búa sắt, giáng xuống đầu người đàn ông

Tất cả những điều này tưởng chừng như rất dài, nhưng thực ra chỉ được thực hiện trong chớp mắt!

"Bang Bang!"

Có tiếng xương gãy, và người đàn ông cường tráng gầm lên đau đớn.

"Bùm!"

Lý Thiên Nhiên mặt không đổi sắc, lại giơ đầu gối lên, giáng xuống mặt người đàn ông

Hai người duy nhất còn lại thấy vậy cũng nhảy lên.

Lý Thiên Nhiên lại bắn hạ một người, và con dao găm của người kia đã đâm xuống, Lý Thiên Nhiên không thể tránh kịp thời, nhìn thấy con dao găm đâm vào ngực mình, Lý Thiên Nhiên định lùi lại và chống lại con dao bằng cánh tay của anh thì đột nhiên có một bóng người lao tới đẩy Lý Thiên Nhiên khỏi con dao găm!

Là Tiểu Thiên!

Khó có thể tưởng tượng cậu đã phải trải qua đấu tranh tư tưởng như thế nào, lúc nãy khi hèn nhát ngồi xổm ở nơi đó, có thể là vì áy náy, cũng có thể là vì muốn chuộc tội nên không chút do dự lao tới, chặn con dao đâm về phía Lý Thiên Nhiên

Phập!

Một âm thanh cực kỳ nhẹ vang lên.

Giống như bị thủng một túi rượu, chất lỏng bên trong chậm rãi chảy ra ngoài...

Lưỡi dao xuyên qua quần áo và đâm vào ngực Tiểu Thiên.truyenhd.com

Tiểu Thiên cứng ngắc cúi đầu xuống, cả người như bị sét đánh! Cậu khẽ mở miệng, trong cổ họng phát ra tiếng "hô hô".

Khi con người ta đau đớn tột cùng, họ không thể hét lên dù chỉ một tiếng.

"Đừng nhìn!" Lý Thiên Nhiên giơ tay đánh ngã đàn ông cường tráng, sau đó nhanh chóng dùng lòng bàn tay che mắt Tiểu Thiên, ngăn không cho cậu nhìn thấy con dao đã đâm vào ngực mình

Dòng máu đỏ tươi chảy xuống ngực Tiểu Thiên không ngừng.

Lý Thiên Nhiên chỉ cảm thấy Tiểu Thiên trong vòng tay của anh đang mềm nhũn như thể không xương vậy.

"Tiểu Thiên! Tiểu Thiên!" Lý Thiên Nhiên chỉ cảm thấy mình hô hấp có chút khó khăn, gắt gao kêu lên.

Anh không bao giờ nghĩ rằng Tiểu Thiên sẽ có thể chạy ra để đỡ con dao cho anh.truyenhd.com

"Ông chủ Lý... Thực xin lỗi anh, thực xin lỗi!" Tiểu Thiên hai mắt đỏ hoe, hai tay nắm lấy tay Lý Thiên Nhiên lắp bắp nói: "Thật ra tối hôm qua tôi đã hối hận, nhưng là không dám, vấn đề là... tôi muốn sống, và...họ đã bắt ba tôi..."

Máu chậm rãi chảy, Lý Thiên Nhiên chỉ cảm thấy cơ thể của Tiểu Thiên càng ngày càng lạnh đi, anh nói: "Đừng nói nữa, tôi lập tức đưa cậu đi bệnh viện!"

"Ông chủ Lý, tôi rất mâu thuẫn... Tôi muốn phản bội anh để có được cuộc sống tốt hơn, nhưng tôi lại mềm lòng..." Tiểu Thiên khẽ mở miệng, hai mắt đỏ hoe: "Sau khi biến dị, nhà của chúng tôi bị cướp tấn công... Ba tôi đã đi đến nhiều nhà người thân, nhưng lại không mượn được chút thức ăn nào, và chỉ có anh cho chúng tôi, chỉ có anh!"

Tâm tình Lý Thiên Nhiên lúc này vô cùng phức tạp.

Vừa rồi Tiểu Thiên phản bội anh, anh cũng từng muốn đem Tiêu Thiên chém thành trăm mảnh, nhưng lúc này khi Tiểu Thiên đỡ cho anh một dao, anh không biết nên tỏ thái độ như thế nào đây?

Ngay cả bản thân Lý Thiên Nhiên cũng không biết phải làm sao!

"Ba tôi nói đúng, tôi là đồ vô dụng! Tôi không thể làm người tốt, càng không dám làm người xấu! Anh đã cứu tôi, tôi trả lại anh sinh mệnh này" Tiểu Thiên cố sức nắm lấy cổ tay Lý Thiên Nhiên, tay kia từ trong túi móc ra một nắm kẹo nhiều màu sắc cùng tờ năm trăm tệ, đặt vào lòng bàn tay Lý Thiên Nhiên: “Đây là kẹo Hân Hân cho tôi, thật ngọt ngào, hai người thực sự là những người rất tốt, nhưng thật đáng tiếc là tôi ... không xứng đáng với lòng tốt của hai người!"

Lý Thiên Nhiên nhìn những viên kẹo trong tay, lòng bàn tay khẽ run.

“ Tôi muốn chuộc tội, tôi muốn chuộc tội…” Tiểu Thiên ngơ ngác nhìn trời, lẩm bẩm một mình, như là đang cười mà cũng như là đang khóc.truyenhd.com

Cuối cùng, cơ thể cậu trở nên lạnh cóng và cậu đã không còn hơi thở.

Lý Thiên Nhiên đặt thi thể của Tiểu Thiên xuống, im lặng một lúc và nói bên tai cậu: "Có những sai lầm có thể mắc phải nhiều lần trong đời! Nhưng cũng có những sai lầm không thể mắc phải dù chỉ một lần trong đời, và nếu đã phạm phải thì chỉ có thể nhận trừng phạt..."

"Cậu đã chấp nhận hình phạt giành cho mình ..."

"Vì vậy tôi tha thứ cho cậu."

Sau đó, Lý Thiên Nhiên đứng dậy, nhìn Trần Nam đang chuẩn bị đứng dậy và bỏ chạy cách đó hơn mười mét, từ kẽ răng phun ra một câu với vẻ mặt vô cảm: "Tiểu Thiên đã nhận sự trừng phạt giành cho mình, và điều tiếp theo là anh và những người phía sau anh."

"Tôi không lột da anh tôi không mang họ Lý"