Chương 20: Ác quỷ do bạn tạo ra

Một cái tát lớn vang lên trên mặt Tiểu Thiên.

Chú Nam tức giận đến run lên, chỉ vào Tiểu Thiên nói: “Tao làm sao lại sinh ra loại xúc sinh như mày chứ?”

Tiểu Thiên cúi đầu, khóe miệng tràn ra một tia máu: "Ba! Ba không phải đã hiểu rõ tình huống hiện như thế nào rồi sao? Nếu chúng ta muốn sống, chỉ có thể dựa vào chính mình!"

"Mày! Mày. . . " Chú Nam tức giận ôm ngực ngồi phịch xuống giường.

“Ba, con cũng chỉ vì nghĩ đến sự sống còn của hai chúng ta mà thôi, ba đừng trách con.” Tiểu Thiên không dám nhìn vào mắt chú Nam, nghiến răng nghiến lợi, lại mở cửa bước ra ngoài.

Mười giờ sau.

Sáng sớm.

Cổng công ty dược phẩm Thiên Nhuận.

Đầu đầy lạnh lẽo, Tiểu Thiên được bao bọc trong một chiếc áo khoác quân đội, nói với nhân viên bảo vệ đứng ngoài cửa: "Tôi muốn gặp ông chủ của anh, tôi có một việc lớn cần thương lượng với ông ấy!"

Nhân viên bảo vệ nhìn Tiểu Thiên từ trên xuống dưới, với tư cách là người gác cổng của Công ty Thiên Nhuận, kể từ khi thảm họa nổ ra, anh ta đã nhìn thấy rất nhiều người cố gắng vào Công ty Thiên Nhuận bằng nhiều cách khác nhau và cố gắng cầu cứu.

Anh ta đã thấy quá nhiều người như Tiểu Thiên vì vậy anh ta thậm chí không thèm nhắc mắt nhìn: "Cậu là ai? Cậu có đáng để đàm phán kinh doanh với ông chủ của tôi không? Hãy biến khỏi đây trước khi tôi nổi giận!"

"Mười lăm giờ trước, tôi ăn nhầm trái cây có độc. Mười ba giờ trước, tôi được bệnh viện phát giấy báo nguy kịch, được đưa về nhà chờ chết. Bệnh viện trung ương có báo cáo trường hợp của tôi, anh có thể kiểm tra thời gian đó bất cứ lúc nào." Tiểu Thiên cười lạnh và nói, "Nhưng bây giờ tôi vẫn đang còn sống và đứng ở trước mặt anh, anh có biết điều này có nghĩa là gì không?"

Người bảo vệ sững người.

"Tôi là người đầu tiên sống sót sau khi bị ngộ độc cấp tính." Tiểu Thiên nắm lấy cà vạt của nhân viên bảo vệ, nheo mắt và nói từng chữ: "Bây giờ, tôi đã có đủ tư cách để gặp ông chủ của anh chưa?"truyenhd.com

Con ngươi của nhân viên bảo vệ siết chặt lại, nếu đây là sự thật, thì anh ta không thể tự gánh vác trách nhiệm.

"Nếu cậu dám nói dối tôi, tôi sẽ cho cậu biết hậu quả của việc nói dối ở cổng công ty Thiên Nhuận là như thế nào!" Nhân viên bảo vệ hung ác cảnh cáo Tiểu Thiên rồi nói với người bạn đồng nghiệp của anh ta: " Anh ở lại đây, tôi sẽ đưa hắn vào gặp Lương tổng!"

Hai người bước vào công ty.

Một nhân viên bảo vệ khác tiếp tục đứng ở cửa với cảm giác e ngại.

Năm phút sau, bốn người đàn ông dáng người cường tráng, tính tình lạnh lùng vội vã từ trong đại sảnh công ty đi ra, bọn họ nhận ra những người này chính là vệ sĩ riêng của tổng giám đốc Lương Thiên Vũ, hoàn toàn khác với nhân viên bảo vệ cổng như họ, đi đầu trong đó là Trần Nam!

"Vừa rồi người đàn ông tới, còn có ai nhìn thấy hắn nữa không?" Trần Nam lạnh lùng hỏi.

“Không…không!” Nhân viên bảo vệ lắp bắp trả lời.

"Từ nay về sau, anh phải giao ra tất cả thiết bị thông tin liên lạc của mình, công ty sẽ an bài cho anh một gian phòng, và không cho phép anh có bất kỳ liên hệ gì với bên ngoài!" Trần Nam mặt không biểu cảm nhìn người bảo vệ nói: "Nếu tôi phát hiện ra anh đang cố gắng liên lạc với thế giới bên ngoài, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng."truyenhd.com

Nghe những lời như gϊếŧ người của Trần Nam, nhân viên bảo vệ run rẩy toàn thân.

Anh ta cảm thấy như thể mình đã vô tình nghe thấy một số tin tức chấn động trái đất ...

...

Hình ảnh trở lại với Lý Thiên Nhiên một lần nữa.

Lý Thiên Nhiên nhìn Trần Nam và những người khác, trong lòng không khỏi cười lạnh.

Anh đã nghe nói về Công ty Dược phẩm Thiên Nhuận phải nói rằng toàn bộ người dân Nam Thành đều có ấn tượng với Công ty Thiên Nhuận, nhưng ấn tượng này không phải là ấn tượng tốt.

Dược phẩm Thiên Nhuận đã ở Nam Thành gần ba năm, nhưng lịch sử lại không hề vẻ vang, là một công ty nước ngoài, kết hợp với mối quan hệ và uy tín của một doanh nhân trong nước. Công ty dược phẩm Thiên Nhuận đã phát triển nhảy vọt trong ba năm, và chẳng mấy chốc đã hoàn toàn nắm được huyết mạch chữa bệnh của toàn bộ Nam Thành.

Nhưng ngay khi công ty đang phát đạt, tổng giám đốc của công ty Thiên Nhuận, Lương Thiên Vũ, đột nhiên liên kết với người ngoài tạo ra một loạt xáo trộn để cưỡng đoạt cổ phần của vị doanh nhân, thậm chí còn đuổi ông ta ra khỏi công ty!

Hành động qua sông phá cầu này chắc chắn khiến nhiều người cảm thấy phản cảm, đặc biệt là doanh nhân đã từng giúp đỡ Lương Thiên Vũ rất nhiều, vì tức giận mà lên cơn đau tim, được đưa đi cấp cứu và không lâu sau đã qua đời.truyenhd.com

Nhưng loại chuyện này trong giới kinh doanh không thu hút được sự chú ý của đại đa số mọi người, mà là một chuyện khiến Dược phẩm Thiên Nhuận nổi tiếng hơn.

Đó là vào mùa đông một năm trước, do thời tiết hanh khô nên thường xuyên xảy ra dịch cúm, khi đó người dân Nam Thành đã nhiễm căn bệnh này rất nhiều, bệnh viện lớn nhỏ đều chật kín người, gần như cứ mười người thì có một người bị ốm.

Vào thời điểm này, Công ty Dược phẩm Thiên Nhuận đã cao giọng tuyên bố rằng không thể lấy được một trong những nguyên liệu thô của thuốc điều trị cúm và việc sản xuất thuốc sẽ tạm thời bị đình chỉ, số thuốc còn lại trong kho sẽ được bán với giá gấp mười lần!

Một hòn đá làm dậy sóng ngàn!

Đám đông phẫn nộ!

Nhưng bất lực, lúc này trang thiết bị y tế và thuốc men ở Nam Thành hầu như đều do Công ty Dược phẩm Thiên Nhuận độc quyền, và nếu muốn thì phải mất nhiều thời gian mới có được thuốc từ nơi khác, mà bệnh tật thì không thể trì hoãn, trong tuyệt vọng, bệnh nhân ở Nam Thành đành phải cắn răng chịu đựng bỏ ra số tiền gấp mười lần để mua thuốc dự trữ của Công ty Dược phẩm Thiên Nhuận.

Cuối cùng, những loại thuốc đó thậm chí còn tăng lên gấp trăm lần!

Và sau khi hết cúm, tình cờ, một giám đốc điều hành cấp cao của Công ty Thiên Nhuận sau khi uống rượu đã lỡ lời, rồi nói ra sự thật của sự việc.truyenhd.com

Không có cái gọi là thiếu nguyên liệu gì cả! Công ty Thiên Nhuận chỉ đơn giản là muốn tạo ra một hình ảnh sai lệch về tình trạng thiếu thuốc, để tăng giá thuốc!

Sau sự cố này, Công ty Thiên Nhuận kiếm được rất nhiều tiền, giá trị thị trường của nó cũng trực tiếp tăng lên gấp đôi, nhưng trong lòng người dân Nam Thành, danh tiếng của Thiên Nhuận hoàn toàn giảm mạnh, hoàn toàn bốc mùi.

Băng qua sông và phá bỏ cây cầu! Chỉ vì lợi nhuận!

Đây là ấn tượng của người dân Nam Thành đối với Công ty Dược phẩm Thiên Nhuận!

Và lúc này, Lý Thiên Nhiên đang đối mặt với một công ty như vậy.

Lý Thiên Nhiên ánh mắt càng ngày càng lạnh, anh không có khả năng đem cà rốt cấp thuốc cổ của mình cho họ, huống chi là cho Công ty Thiên Nhuận, một công ty đen tối.

Vì e rằng một khi anh tin lời của đối phương và bắt đầu hợp tác với bên kia, thì chẳng bao lâu nữa anh sẽ bị kiểm soát như một con "nái" để sản xuất, và sẽ bị họ vắt kiệt giá trị không ngừng.

"Tôi cũng chỉ là tình cờ lấy được thuốc trị ngộ độc cấp tính... Chỉ có một cái, tôi đã dùng trên người cậu ta rồi, nên đã hết" Lý Thiên Nhiên mặt không biểu cảm vỗ vai Tiểu Thiên nói: "Thực sự xin lỗi vì để các anh tay không ra về rồi!"

"Ồ? Chỉ có một?" Trần Nam nghe vậy cười ha ha: "Xem ra anh chưa nhìn thấy quan tài chưa đổ lệ, được rồi để tôi giúp anh nói ra sự thật."

Rốt cuộc, Trần Nam lấy điện thoại di động từ trong túi ra, bấm một dãy số trước mặt Lý Thiên Nhiên và nói vào micrô: "Bây giờ anh đang ở cổng của trang trại đó phải không? Đột nhập và bắt cô gái nhỏ đó, và cho cô ấy ăn những trái cây độc hại đó!"truyenhd.com

Trần Nam ngẩng đầu lên và nhìn Lý Thiên Nhiên cười nhếch mép: "Tôi muốn xem những gì anh nói có phải là sự thật hay không!"

Lời vừa dứt, một áp suất ngột ngạt khó có thể hình dung bộc phát ra từ Lý Thiên Nhiên, đồng tử anh co rút đến cực điểm, trên mặt lộ ra vẻ dị thường kinh khủng, ánh mắt giống như sư tử muốn ăn thịt người.

Trần Nam và Lý Thiên Nhiên nhìn nhau, và Trần Nam, kẻ luôn quyết đoán trong việc gϊếŧ chóc, bất giác lùi lại một bước.

Trời ạ, làm sao hắn lại có được ánh mắt đáng sợ như vậy?

"Tại sao anh phải ép tôi?" Lý Thiên Nhiên nghiến răng và nói, "Tôi rõ ràng chỉ muốn sống cuộc sống yên bình với em gái của tôi trong những ngày tận thế này. Tại sao các anh cứ phải lần lượt đến quấy rầy chúng tôi chứ?"

“Yếu đuối là một cái tội.” Trần Nam trầm mặc một lát, sau đó nói.

"Anh nói không sai, yếu đuối chính là cái tội." Lý Thiên Nhiên gật đầu, hít sâu một hơi, ghé vào Tiểu Thiên bên tai, nhìn Trần Nam nói: "Vậy từ hôm nay trở đi, tôi sẽ trở thành một người tàn ác! ... Và hãy nhớ rằng, chính anh đã là người tạo ác quỷ "

Nhìn Lý Thiên Nhiên như vậy, Trần Nam đột nhiên cảm thấy bồn chồn.

...

Đồng thời, tại cổng của trang trại.

Tám người đàn ông lực lưỡng đứng trước hai chiếc máy xúc, nghe điện thoại xong liền nhảy vào buồng lái, nổ máy, phát ra âm thanh ầm ầm!truyenhd.com

Lý Hân ngồi trên chiếc ghế dài nhỏ, hai tay chống cằm nhìn cổng trang trại, thở dài ai oán.

Lý Hân, bảy tuổi, thích ăn và xem TV.

Nhưng lúc này, đĩa dâu tây trước mặt, cô thậm chí còn không cắn một miếng.

Những bộ phim hoạt hình được chiếu trên TV cũng không làm cô hài lòng chút nào.

Anh trai không ở nhà, dâu tây đã trở nên vô vị, đội ngũ Vương thị(phim) có vẻ không còn hấp dẫn nữa, và trong nhà đột nhiên xuất hiện những người máy kỳ quái, cũng không thể khơi dậy hứng thú của cô...

Bọn họ chỉ là một đám sắt đơ cứng, sao có thể so sánh với anh trai?

Lý Hân, bảy tuổi, sở thích chính xác của cô là ... trốn trong vòng tay của Lý Thiên Nhiên để ăn, và được Lý Thiên Nhiên bế đi xem TV.

Và thứ mà cô thích chưa bao giờ là những vật lạ cả.

Điều quan trọng là được ở bên Lý Thiên Nhiên.

Kể từ khi Lý Thiên Nhiên rời đi, cô đã kiểm tra đồng hồ mười bảy lần, nhưng Lý Thiên Nhiên vẫn chưa quay lại, cô đang ngày càng trở nên bối rối và khi nghe thấy tiếng động cơ ầm ầm bắt đầu từ những người ở cổng trang trại với thứ ánh sáng màu đỏ hiển thị trên cơ thể họ.

Cuối cùng cô cũng không chịu được nữa, cô lấy tay bịt chặt lỗ tai, hét lớn: “Khó chịu quá!

Tiểu Hắc ngồi xổm bên cạnh cô, thè lưỡi liếʍ bắp chân của cô.truyenhd.com

"Nhận được tin tức xâm nhập, chúng tôi chuẩn bị phát động phản công!" Hai chiến binh trưởng thành đứng ở sau lưng Lý Hân đột nhiên phát ra âm thanh máy móc.

"Bọn hắn không phải người xấu sao?" Lý Hân chỉ vào cửa, tức giận nói: "Ngươi có thể làm cho bọn hắn dừng lại không? Ta thật muốn đem bọn hắn đập bể đầu!"

"Nhận mệnh lệnh của tiểu chủ nhân! Điều chỉnh phương thức gϊếŧ kẻ xâm nhập! Hộp sọ và mô não của kẻ xâm nhập sẽ sớm bị phá hủy!" Chiến binh cấp trưởng thành trong mắt lóe lên ánh sáng xanh lục, trong nháy mắt vươn ra một nòng súng từ lòng bàn tay.

Bùm!

Với một tiếng súng, một người ngã xuống đất ở cổng trang trại!

“Dựa theo chỉ thị của tiểu chủ nhân, đầu của kẻ đột nhập đã bị đánh bay!” âm thanh máy móc của những Chiến binh cấp trưởng thành bắt đầu báo cáo ghi chép.

Thấy vậy, Lý Hân che miệng lại, sau đó vô cùng lo lắng ôm lấy Tiểu Hắc, lắp bắp nói: "Tiểu Hắc, Hân Hân hình như đã làm sai điều gì đó! Đừng... đừng nói với anh về chuyện này! Bằng không! Anh sẽ nghĩ rằng Hân Hân là một đứa trẻ bạo lực ... Này, thật không dễ thương!"