Chương 16: Chính cô đùa bỡn tôi trước

Theo lệnh của Lý Thiên Nhiên, chiến binh cấp Chó săn mở cái miệng thép khổng lồ của mình và nhảy ra khỏi bức tường, trong một giây, ngọn lửa đã nhấn chìm những kẻ đang tấn công trang trại!

Những tiếng hét liên tục vang lên, và lập tức xuất hiện năm người đàn ông trong trạng thái bốc cháy!

Ngọn lửa, đủ nóng để nấu chảy thép, thiêu rụi mọi thứ.

Trong vòng chưa đầy ba mươi giây, những tên côn đồ đó đã bị xóa sổ hoàn toàn khỏi thế giới này.

Khi cánh cổng của trang trại được mở ra, Lý Thiên Nhiên bước ra với một nụ cười chế nhạo và đi về phía Chung Linh và Tôn Đại Hữu, những người sống sót ở đằng xa.truyenhd.com

Giờ khắc này, hai người đều suýt nữa sợ chết khϊếp, toàn thân run rẩy, ánh mắt nhìn Lý Thiên Nhiên giống như nhìn Ma Vương chốn địa ngục từng bước đi về phía mình!

Kế hoạch tấn công này do Chung Linh đề xuất và Tôn Đại Hữu lên kế hoạch.

Chỉ là bọn họ không ngờ tới, trang trại của Lý Thiên Nhiên lại có lực lượng phòng ngự đáng sợ như vậy, hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của bọn họ!

Nhìn thấy những tên côn đồ đó bị quét sạch, Chung Linh và Tôn Đại Hữu hoàn toàn hoảng sợ.

Hai hàm răng bất giác va vào nhau, phát ra tiếng “ cạch cạch cạch ”.

“A!” Chung Linh rốt cuộc không nhịn được sợ hãi kêu lên một tiếng, xoay người mở cửa xe chui vào, khóa chặt cửa xe, cuộn mình ở giữa hai khe hở của ghế run rẩy!

Nhưng Tôn Đại Hữu thấy tình hình không ổn, định ôm cặp đùi mập mạp lao lên một chiếc xe khác.

Chỉ cần hắn lên xe và khởi động, hắn không tin rằng Lý Thiên Nhiên có thể đuổi kịp bốn bánh xe của hắn với một đôi chân thịt!truyenhd.com

Đúng là Lý Thiên Nhiên không thể đuổi kịp ô tô, mặc dù thể chất của anh đã vượt qua người bình thường, nhưng vẫn không thể so sánh với những cỗ máy mạnh mẽ, nhưng Tôn Đại Hữu đã quên một điều, Lý Thiên Nhiên không thể đuổi kịp ô tô, nhưng điều đó không có nghĩa là rằng Lý Thiên Nhiên không thể đuổi kịp hắn.

Tôn Đại Hữu đang thở hổn hển và liều mạng chạy, đột nhiên cảm thấy một lực lượng to lớn vô song hung hăng đánh vào người mình!

Lý Thiên Nhiên đã đuổi kịp và đá anh ta!

Pụp!

Cơ thể nặng 180 pound của Tôn Đại Hữu bị cú đá của Lý Thiên Nhiên đá về phía trước ba, bốn mét, đập thẳng vào cửa xe tải, tạo ra một vết lõm lớn trên tấm tôn!

Bất chấp cơn đau dữ dội khắp người, Tôn Đại Hữu miệng và mũi đều là máu, hắn cuộn người ở đó, ôm đầu như một con chó chết, tru lên: "Đừng gϊếŧ tôi! Tôi sẽ cho anh tiền, tôi sẽ đưa cho anh tất cả số tiền tôi có"

Bóng đen tâm lý do những tên côn đồ vừa chết để lại quá sâu đối với Tôn Đại Hữu và lúc này hắn đã hoàn toàn sợ hãi đến mất trí.

Lý Thiên Nhiên không có lòng thương xót vô ích.

Những người như Tôn Đại Hữu chẳng khác gì giòi bọ!

Nếu như hôm nay không phải được nông trại bảo vệ, sợ là bọn họ hiện tại đã phá tường, tiến vào tòa nhà nhỏ và bắt đầu bạo phát!truyenhd.com

Mà một khi hung thủ bắt đầu làm ác, mọi thứ sẽ triệt để sụp đổ, và có lẽ sau khi đoạt được đồ ăn, bọn họ sẽ gϊếŧ luôn hai anh em họ...

Nghĩ đến cảnh tượng khủng khϊếp đó, Lý Thiên Nhiên cảm thấy tức giận trong lòng.

Lý Thiên Nhiên giẫm lên cánh tay trái của Tôn Đại Hữu sau đó có tiếng xương gãy vang lên.

“A!” Tôn Đại Hữu đau đớn, liều mạng vùng vẫy.

"Anh Lý, xin hãy tha cho tôi! Tôi cũng là bị Chung Linh lừa, nên mới làm ra loại chuyện này! Chỉ cần anh không gϊếŧ tôi, tôi sẽ trả cho anh bao nhiêu tiền tùy ý anh!" Tôn Đại Hữu không ngừng cầu xin lòng thương xót.

Trước đây, hắn là phó chủ tịch của một công ty, cũng là một người có địa vị và quyền thế, hắn đã bị đối xử như thế này khi nào chứ?

Nhưng Lý Thiên Nhiên không quan tâm hắn từng là ai!

Bây giờ là thời đại hỗn loạn và hủy diệt, trật tự và nền văn minh trong quá khứ sẽ dần dần sụp đổ, chỉ có sức mạnh là vĩnh cửu, kẻ nào dám có ác ý với anh, sẽ bị trừng phạt đến chết!

"Nếu như hôm nay anh xông vào nông trại, người quỳ trên mặt đất là tôi và em gái tôi, anh sẽ tha cho chúng tôi sao?" Lý Thiên Nhiên nhẹ giọng hỏi, khóe miệng hơi nhếch lên.

Sẽ không!

Dĩ nhiên là không!

"Tôi. . . " Lông mày Tôn Đại Hữu điên cuồng giật giật, đột nhiên vẻ mặt dữ tợn vươn tay phải, lấy ra một con dao găm, đâm vào cổ Lý Thiên Nhiên, gào thét nói: "Chết đi!"

Lý Thiên Nhiên ánh mắt sắc bén, tay rất nhanh, dùng bàn tay to nắm lấy cổ tay của Tôn Đại Hữu, sau đó vặn mạnh một cái, Tôn Đại Hữu đau đớn buông dao găm ra.

Cơ thể của Tôn Đại Hữu run lên, mềm nhũn ngã xuống.

...

Chung Linh trốn trong xe run rẩy, cô không biết cách khởi động xe, chỉ có thể cuộn tròn người như chim cút, cố gắng sử dụng phương pháp nực cười này để tạo cho mình cảm giác an toàn.truyenhd.com

Một lúc sau, cô nghe thấy tiếng la hét bên ngoài biến mất.

Cô cẩn thận ngồi thẳng dậy và dũng cảm nhìn ra ngoài cửa sổ xe.

Lúc này, khuôn mặt của Lý Thiên Nhiên đột nhiên xuất hiện ngoài cửa sổ xe, trên trán có một vệt máu, anh nhìn cô không chút cảm xúc, dựa vào cửa sổ xe.

Hai cặp mắt lập tức nhìn nhau!

“A!” Chung Linh chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng, sợ hãi không cách nào khống chế dâng lên, tiếng hét thấu màng nhĩ vang vọng tận trời!

Bùm!

Bùm!

Bùm!

Kiểu nhìn chằm chằm này không kéo dài được bao lâu, bởi vì Lý Thiên Nhiên bắt đầu dùng cùi chỏ đập vỡ cửa kính xe!

Kính cửa sổ của một chiếc xe tải bình thường không chắc chắn lắm, Lý Thiên Nhiên đã đánh khuỷu tay ba lần, và trung tâm của tấm kính đã xuất hiện vô số vết nứt giống như mạng nhện.

"Bùm!"

Với một âm thanh chói tai, kính cửa sổ cuối cùng cũng bị áp đảo và vỡ tan.

Lý Thiên Nhiên sắc mặt lạnh lùng, vươn bàn tay to vào trong xe, túm lấy tóc của Chung Linh, dọc theo cửa sổ lôi cô ra khỏi xe.truyenhd.com

Mảnh thủy tinh vỡ làm xước da Chung Linh, nhưng lúc này, nỗi sợ hãi trong lòng cô còn lớn hơn nhiều so với nỗi đau trên cơ thể.

"Thiên Nhiên! Thiên Nhiên! Hãy nghe em nói, em bị ép buộc... Chính Tôn Đại Hữu đã ép buộc em, em cũng là người bị hại. Em sai rồi! Anh có thể thả em ra được không?" Chung Linh vừa khóc vừa van xin, cố gắng sử dụng quá khứ để giải cứu mình: "Anh quên rồi sao, chúng ta từng yêu nhau rất nhiều! Anh nói sẽ bao dung và yêu em vô điều kiện mà..."

"Đúng vậy! Hiện tại em có thể cùng anh trở về, chúng ta bắt đầu lại đi? Thiên Nhiên, em vẫn rất yêu anh!"

Chung Linh run rẩy cầu xin.

Lý Thiên Nhiên bỗng nhiên nở nụ cười, gật đầu nói: "Tôi chẳng những không gϊếŧ cô, còn muốn cưới cô, cùng cô chia sẻ tất cả."

Chung Linh sững sờ trong giây lát, bị sự kinh ngạc quá lớn làm cho lóa mắt, lắp bắp hỏi: "Anh. . . đùa bỡn tôi?"

"Cô mới là người đùa bỡn tôi trước." Lý Thiên Nhiên xòe hai tay, khóe miệng hơi hơi nhếch lên, nhìn người mà mình từng muốn cưới làm vợ, trong mắt hiện lên một tia tàn nhẫn.

Anh không ngờ rằng lòng dạ của người phụ nữ này lại độc ác như vậy.

Cô ta giả vờ giỏi đến nỗi trước đó Lý Thiên Nhiên không nhận ra điều đó!truyenhd.com

“Chung Linh, tôi không nợ cô, ngược lại, cô nợ tôi… Tôi nói cho cô biết, một đời người có những sai lầm có thể phạm nhiều lần, nhưng cũng có những sai lầm cả đời không thể phạm một lần, vì một khi đã phạm phải thì không thể tha thứ, chỉ có thể chịu hình phạt tương ứng." Lý Thiên Nhiên mặt không chút cảm xúc nhìn Chung Linh hờ hững hỏi: "Đã sẵn sàng cho hình phạt của mình chưa?"

Đồng tử của Chung Linh nhanh chóng thu hẹp lại, và đôi mắt đầy tuyệt vọng.

...

Sau một ngày.

"Cảnh sát trưởng, đây là danh sách người mất tích mới được báo cáo..."

Tại đồn cảnh sát Nam Thành, một cảnh sát trẻ giao thông tin trong tay cho cảnh sát trưởng.

“ Tôn Đại Hữu, Chung Linh, Lý Đề…” Cảnh sát trưởng vừa nhai mì ăn liền vừa đọc thuộc lòng những cái tên trong danh sách, sau đó bực bội đẩy danh sách ra: “ Hôm nay số người chết và mất tích ở Nam Thành vượt quá mỗi năm 500 người, mấy ngày nay tôi bận đến mức không có thời gian chợp mắt nổi một chút... Trước lưu vào hồ sơ, chờ rảnh rỗi xử lý sau!"

Người cảnh sát trẻ tuổi gật đầu, sau đó liếc nhìn đồ ăn của cảnh sát trưởng, phàn nàn: "Lại ăn mì gói sao?"

“Có chút gì ăn là tốt rồi.” Cảnh sát trưởng thở dài, nhìn bầu trời u ám ngoài cửa sổ nói: “Đây là thế giới chết tiệt, nói không chừng một tháng sau liền mì gói cũng không có mà ăn, có thể chỉ biết chờ chết..."