Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Nông Thôn Làm Giàu: Gà Trống Nuôi Con

Chương 47

« Chương TrướcChương Tiếp »
Toi rồi, cô bé kia chắc sẽ khóc to lắm. Cứ nghĩ đến ánh mắt to tròn kia ngập nước mắt, cố làm cái vẻ kiên cường, thầy Tiểu La liền cảm thấy thương xót. Rồi bỗng nhiên thầy nghe thấy một tiếng “bụp”, sau đó cô bé kia khóc lớn.

“Mẹ ơi.”

Quả nhiên, thầy Tiểu La cảm thấy thương xót như bị đâm một dao vào tim, cũng không chịu nổi nữa, thầy lao vào lớp học. Nhưng thầy nhìn thấy ở chỗ thùng rác lớp học lại là lớp phó học tập thầy mới chọn bị nhét vào trong đó.

Cô bé mà thầy lo lắng sẽ bị bắt nạt rồi khóc to thì vỗ tay nói: “Còn dám nói tôi được nhặt từ thùng rác, tôi sẽ vứt cậu vào thùng rác đấy. Cứ gặp cậu lần nào sẽ lại vứt lần ấy.”

1

Tên nhóc vừa mới được bầu làm lớp trưởng Vương Tam Bình kích động cổ vũ, hét lên: “Chị Chi Chi quá giỏi!”

Cậu nhóc vừa mới được bầu làm lớp phó học tập Lý Hướng Tiến thấy thầy giáo đến liền giơ tay nói: “Báo cáo thầy giáo, Vu Lệ Lệ chửi người khác. Tất cả các bạn học đều nghe thấy.”

Mọi người nhìn Tiểu Chi Chi đứng bên cạnh Lý Hướng Tiến, nghĩ đến việc cô bé vừa dễ dàng ôm Vu Lệ Lệ ném thẳng vào trong sọt rác cũng cất tiếng phụ hoạ theo: “Vu Lệ Lệ chửi người…”

Cuộc đời học sinh tiểu học của Tiểu Chi Chi chính thức bắt đầu bằng việc bỏ bạn học vào trong thùng rác.

Lúc này, các phụ huynh đều đứng trước cổng trường để chờ con họ. Vu Lệ Lệ dưới sự chỉ trỏ của mọi người, liền tự mình trèo ra khỏi thùng rác, khóc lóc đi tìm bà mẹ Dương Trại Phượng để mách.

“Mẹ, con không muốn đi học nữa.”

Dương Trại Phượng thấy con gái mình bị bắt nạt thì giật nảy mình, rồi nổi giận đùng đùng đi tìm thầy giáo để tranh luận.

Thầy giáo Tiểu La kiên trì kể lại đầu đuôi câu chuyện, làm cho Dương Trại Phượng xấu hổ, thầy giáo Tiểu La là người ở nơi khác nên không hiểu chuyện, ở đây ai ai cũng biết chuyện này.



Người cô kia lúc trưởng thành thì cũng được gọi là ưa nhìn, thế nhưng từ thời thanh niên trở đi đều ham ăn lười làm. Lúc đó gia cảnh nhà Chu Mộc không tồi, Chu Mộc lớn lên đẹp trai không cần phải nói, lại còn chăm chỉ, biết lái xe nữa, nên gia đình người cô này liền vội vàng gả đi.

Kết quả khi Chu Mộc xảy ra chuyện, cô em chồng của Dương Trại Phượng này không ở nhà chăm sóc bố mẹ chồng, mà lại quay đầu cao chạy xa bay cùng người đàn ông khác. Bây giờ nghe nói cô em chồng ấy ở bên ngoài sống không tốt lắm, người đàn ông kia lại tìm một cô gái xinh đẹp trẻ trung khác, nên cô ta lại quay trở về nhà.

Mẹ chồng lại giục cô em chồng đi tìm Chu Mộc lần nữa, dù sao lúc đó cũng chưa làm thủ tục ly hôn. Lúc Dương Trại Phượng nghe mẹ chồng nói câu đó chỉ biết xấu hổ vô cùng. Khi người ta ngồi tù thì cứ mở miệng ra là nói tội phạm cải tạo, đáng đời, đi cho tốt. Bây giờ người ta phát tài rồi lại muốn quay lại.

Chắc chắn khi nói những lời khó nghe về Chu Mộc, con gái Dương Trại Phượng đều nghe thấy, trẻ con lại hay học đòi người lớn. Thấy con gái khóc như mưa, Dương Trại Phượng trách không thể về nhà đôi co cùng với đứa em chồng gian trá giảo hoạt, con gái mới có mấy tuổi đã dạy nói linh tinh rồi.

Dương Trại Phượng vừa xấu hổ vừa tức giận dẫn con gái về. Để dỗ dành cho con bé khỏi khóc còn đặc biệt mua một cây kẹo mạch nha* trên thị trấn.

*Kẹo mạch nha: Loại kẹo làm từ mạch nha hoặc đường nấu chảy, sau đó được nặn thành nhiều hình dáng sinh động.

Trên đường về, Dương Trại Phượng nhiều lần giải thích cho con gái.

“Cô của con đã đi theo người đàn ông khác rồi, người kia cũng không còn là chồng của cô, sau này đừng gọi như thế nữa.”

Vu Lệ Lệ miệng ngậm kẹo, không nói câu nào.

Nhóm trẻ con Tiểu Chi Chi cũng quay trở về thôn Bình Khẩu.

Buổi tối Chu Mộc trở về nhà, thấy cô bé không có bất kì phản ứng gì. Lão tú tài cũng đang trợn mắt thổi râu của ông ta. Anh ta hỏi đã xảy ra chuyện gì rồi thì cũng không ai nói.

Tối đến khi Tiểu Chi Chi đi ngủ, Chu Mộc đắp chăn cho con gái, cô bé bỗng nhiên buồn bã nói: “Bố, sau này con sẽ ngoan ngoãn, bố đừng để cô của Vu Lệ Lệ vứt bỏ con.”
« Chương TrướcChương Tiếp »