Chu Mộc vốn không phải là một người kén ăn, chỉ cần no là được. Tiểu Chi Chi do một tay anh nuôi lớn, thế nên cái gì cũng ăn được. Nhưng mà khi lần đầu tiên Tiểu Chi Chi được ăn thức ăn do lão tú tài nấu, nước mắt cô bé như muốn trực trào. Thế trước kia cái thứ mà bố cho mình ăn mỗi ngày là cái gì?
1
Chu Mộc không nói một lời, chỉ im lặng và xới thêm hai bát cơm. Sau đó con gái làm ầm làm ĩ đưa cho Lão tú tài một đôi giày được may đặc chế.
“Bố ơi con vẫn muốn nữa.” Ăn xong một bát cháo, Tiểu Chi Chi nâng bát giơ cao lên, đưa cho Chu Mộc.
Chu Mộc xới cho con một bát, nhìn thấy bát của Lão tú tài cũng không còn tiện tay xới thêm cho ông một bát, rồi cũng tự xới cho mình một bát nữa.
Nhị Hổ ghé đầu vào bàn ăn trước mặt, vốn đã thèm lắm rồi.
Ăn cơm xong, Tiểu Chi Chi được giao trọng trách mang đồ ăn còn lại cho Nhị Hổ, không thừa một chút nào. Nhị Hổ đớp một miếng lớn, từ tốn cúi xuống, ăn được vài miếng, đột nhiên nôn một tiếng.
Một con rắn bị nôn ra ngoài.
Thì ra là do Tiểu Hoa nằm trong bát ăn của Nhị Hổ.
2
Ăn xong xuôi, Chu Mộc tự giác rửa bát đũa. Rửa bát đũa xong, Chu Mộc cảm thấy dường như có chút yên tĩnh, như mọi ngày là con bé con sẽ cùng với Nhị Hổ chơi đùa ầm ĩ khắp sân. Nhưng lúc này, trong sân chẳng có người, Nhị Hổ ăn no nằm bò phè phỡn, rắn hoa thẳng tắp mà nằm.
Chu Mộc đến phòng chính, Lão tú tài đang ở đó. Anh ta nhìn thấy trong phòng khắp nơi toàn là tranh chữ, Tiểu Chi Chi lăn lộn ở bên trên. Lão tú tài ngồi một bên, phía trước đặt một cái chén, chăm chú chải hàm răng giả, hờ hững mở miệng:
"Mang hai bức tranh giống nhau ra đây, tối nay ông sẽ nấu cho món móng giò kho tàu.”
Buổi tối, Tiểu Chi Chi được ăn móng giò kho như mong muốn. Lão tú tài nấu đầy một nồi. Một nhà năm người, hai người lớn, một đứa trẻ, một con hổ, một con rắn, cùng nhau ăn sạch sẽ, ngay cả mảnh xương vụn cũng nhai.
Sân trước nhà vốn đặt hai chiếc ghế tựa, một to một nhỏ, giờ lại có thêm một cái nữa. Chu Mộc dựa vào chiếc ghế lớn, Tiểu Chi Chi dựa vào chiếc ghế nhỏ, còn lão tú tài thì nằm hẳn ra trên chiếc ghế của ông.
Cổng lớn mở, có thể nhìn thấy đèn đường thôn Bình Khẩu đều sáng rồi, tựa như một cái bình thật lớn, lập lòe lập lòe ánh sáng.
Cả ba người đều đã ăn rất nhiều, cái bụng đã no căng. Nhị Hổ nằm ở một bên, tùy ý kêu một tiếng: "Gào Gào".
Đây cũng là thời điểm an tâm nhất của Tiểu Hoa, nó ngoan ngoãn nằm trên bụng của Tiểu Chi Chi, thỉnh thoảng lại vẫy vẫy cái đuôi, làm công cụ đuổi muỗi tự nhiên.
Chẳng một ai mở miệng nói câu gì, lão tú tài nhìn ngắm bầu trời đầy sao, cũng không biết đang suy nghĩ điều gì. Chu Mộc ánh mắt sáng quắc nhìn thôn xóm, trầm tư. Ngay cả Tiểu Chi Chi ở một bên lột vỏ kẹo cũng không ai chú ý đến.
Nhân lúc không ai để ý, hai người đột nhiên bị nhét một viên kẹo vào miệng.
Tiểu Chi Chi cuối cùng mới tự thưởng chính mình một viên.
Sân nhỏ đang yên tĩnh lập tức náo nhiệt lên. Chỗ nào cũng là tiếng nhai kẹo, nuốt nước miếng.
Tiểu Chi Chi vốn rất thích phát kẹo cho người khác, khi cô bé ở nhà trẻ cũng vậy, khoảnh khắc mọi người cùng nhau ăn kẹo kỳ thực vô cùng vui vẻ.
Kết quả vui quá hóa buồn, trong lúc ăn kẹo, răng cửa của cô bé bị rụng rồi... lúc gặm móng giò cô bé cũng đã nhìn thấy răng của mình bị lung lay.
Nhìn thấy chính mình phun ra chiếc răng cửa, Tiểu Chi Chi cứ thẫn thờ, ánh mắt đỏ hoe...
Chu Mộc cũng đần ra, Tiểu Chi Chi cũng không đi đánh nhau, thế nào mà răng lại rụng...
Lão tú tài ở một bên nhai kẹo, tỏ vẻ mặt vô cùng có kinh nghiệm, bảo Tiểu Chi Chi mở to miệng, nhìn một hồi nói: “Không sao, không sao, đến lúc phải thay răng rồi.”
Hiện giờ lão tú tài ở đây ngày một thoải mái, hoàn toàn không coi bản thân như người ngoài, thể hiện bản tính, sau khi dọn xong chiếc răng rụng của Tiểu Chi Chi, ông đi đôi giày Chu Mộc làm cho mình, xả xuống Chu Mộc một trận:
“Đều tại anh, ngày nào cũng cho con bé ăn nhiều kẹo như vậy, răng đều rụng hết rồi.”
Chu Mộc - người mỗi ngày đều mua kẹo cho con gái, nhìn thấy dáng vẻ rưng rưng của cô bé, trong lòng cũng có chút chột dạ.