Rồi chỉ thấy cô bé nhảy ra ngoài bờ tường.
Lý Hữu Mai như muốn ngất đi, nhanh chóng mở cổng trường, chạy tới xem cô bé kia có sao không. Cuối cùng nhìn thấy cô bé ngồi trên lưng hổ lao vụt đi.
Kia là hổ à?
Đúng là hổ rồi!
Ai đó có thể nói cho cô biết sao mà sau bức tường nhà trẻ lại có một con hổ đứng chờ được không? Lý Hữu Mai ngay lập tức hôn mê bất tỉnh.
Trong sân, các bạn học lăn xuống sàn rồi túm tụm lại trong phòng học bóc kẹo ăn.
Lý Hướng Tiến gầy gò nhìn Vương Tam Bình mập mập tay đang cầm thanh sô cô la màu đen, lấy lòng nói: “Anh Tam Bình, lần sau để em nằm dưới cùng để Tiểu Chi giẫm được không? Em thích loại anh ăn.”
Tiểu Chi Chi trốn học buổi chiều, đi chơi với Nhị Hổ đến tối mịt mới về.
Vừa bước vào nhà thấy khuôn mặt u ám của bố, Tiểu Chi Chi sợ rụt đầu lại, ôm đầu Nhị Hổ định bỏ chạy, mà bị Chu Mộc tóm lại. Vì trốn học, Tiểu Chi Chi phải ăn trận đòn đau nhất từ trước đến giờ, bị đánh hai roi vào mông.
Chu Mộc biết chuyện con gái ngày đầu đến lớp, lại có thể trèo tường, còn dọa ngất cô giáo, thật là...
“Tối nay không cho ăn gà quay, đấy là phần thưởng bố mua cho đứa trẻ nào học hành ngoan ngoãn.” Chu Mộc ung dung chậm rãi mở bọc gà quay ra.
Tiểu Chi Chi với Nhị Hổ nhìn con gà quay, mắt đỏ hoe.
Gà quay là món ăn mà Nhị Hổ thích nhất, cũng là món ăn mà Tiểu Chi Chi thích nhất. Một người một hổ đã có lúc cùng nhau ăn miếng thịt gà mang tình chiến hữu.
2
Nhị Hổ không biết xấu hổ, vẫy đuôi phát ra tiếng kêu xé gió “vù vù vù”.
Tiểu Chi Chi không có đuôi, tay cuộn tròn Tiểu Hoa để trong bát, mặt nịnh hót đưa cho bố bảo: “Con đổi Tiểu Hoa lấy một cái cánh gà.”
4
Nhìn thấy vẻ mặt nghiêm nghị của bố, Tiểu Chi Chi lùi lại, sau đấy tiến lên nói: “Đổi chân gà cũng được ạ.”
Chu Mộc nhìn con rắn hoa không nằm vừa trong bát bị tràn ra ngoài, thật sự tức cười, con rắn hoa này không biết bị đổi lấy bao nhiêu thứ rồi.
1
Đối diện với cô con gái như vậy, Chu Mộc chẳng thể bày cái mặt lạnh lùng, đưa cho con gái một cái cánh gà, phần còn lại của con gà quay thì ném cho Nhị Hổ.
Một người một hổ nhanh nhảu cầm lấy cánh gà, ngoặm lấy gà, chạy đi, để lại con rắn trong cái bát trên bàn. Thấy không ai để ý đến mình, nó lẳng lặng bò từ trong bát ra, bò đến mặt bàn, lại bò men theo chân bàn xuống đất, rồi lẳng lặng bò đến bên Tiểu Chi Chi. Tiểu Hoa rất thích ăn xương gà.
Ngày hôm sau, Tiểu Chi Chi vẫn được bố đưa đến nhà trẻ, còn Nhị Hổ hôm nay bị Chu Mộc đem vào trong núi, đồ ăn vặt trong cặp sách cũng bị Chu Mộc thu rồi. Có điều Tiểu Chi Chi đã lén lút giữ lại Tiểu Hoa, he he he!
Lý Hữu Mai nhìn thấy Chu Mộc đưa cô bé đến, cảm thấy hơi choáng, nhưng mà chồng cô đang làm cho đội vận tải của Chu Mộc. Hôm qua về nhà còn nghe anh chồng nói Chu Mộc cất nhắc anh làm tiểu đội trưởng một đội vận tải, quản lý ba chiếc xe.
Cô không thể không nở nụ cười ấm áp, tiếp đón thân mật cô bé.
Sau khi Tiểu Chi Chi chào tạm biệt bố, cô bé ngoái đầu nhìn khuôn mặt trắng bệch, hai quầng thâm mắt của cô giáo, cười hì hì nói: “Oa, mới một ngày không gặp mà cô giáo xinh hơn đấy ạ.”
Lý Hữu Mai có chút thẹn thùng, vừa nãy còn định túm lấy cô bé vào lớp, chớp mắt đã đổi sang ôm.
Chồng mới cưới của Lý Hữu Mai rất hứng thú với chuyện được làm đội trưởng. Nhưng cô lại sợ anh ta kiếm được nhiều tiền, học những thói hư tật xấu, giống như Lý Kim Vượng, mới kiếm được mấy đồng bạc đã cặp với bà quả phụ trên phố.
Cô ôm lấy Tiểu Chi Chi, hỏi một cách ngượng ngùng: “Cô giáo xinh lắm đúng không?”
Tiểu Chi Chi khẳng định quả quyết: “Cô giáo là người xinh đẹp nhất mà con từng gặp đó.”
Sự thật là số người mà Tiểu Chi Chi gặp ít đến đáng thương, nhìn thấy quầng thâm mắt của cô giáo, cô bé chỉ cảm thấy giống cái lần nhìn thấy con gấu trúc trong rừng trúc. Tiếc là cô bé với Nhị Hổ đuổi rất lâu mà không đuổi kịp, con gấu chạy nhanh quá đi.
Nhưng chẳng có đứa trẻ nào trong thôn dẻo mỏ như vậy, biết khen người khác như vậy. Lý Hữu Mai nghe mà như mở cờ trong bụng, bế Tiểu Chi Chi vào lớp, đặt cô bé ngồi xuống, đặc biệt dặn dò các bạn học xung quanh bé: “Tiểu Chi Chi nhỏ nhất, các con không được bắt nạt em ấy.”