Chương 5: Dạy bố vợ thật thà chơi với chính mình (nuốt tϊиɧ ŧяùиɠ, nhan bắn play, cao h)

Chương 5: Dạy bố vợ thật thà chơi với chính mình (nuốt tϊиɧ ŧяùиɠ, nhan bắn play, cao h)

“Ưm ưm…”

Côn ŧᏂịŧ đút vào trong miệng to bằng cẳng tay trẻ con, mỗi một lần đút vào trong cổ họng Hứa Chu đều khó chịu đến mức cậu vô ý thức dùng cổ họng bóp chặt gân cốt.

Nhưng Hứa Chu không biết là, cậu càng như vậy, càng làm cho Đỗ Viễn Trình thêm khoái hoạt.

Cái miệng nóng bỏng của người dưới đũng quấn chặt lấy thân ©ôи ŧɧịt̠, vách họng không ngừng trượt lên xuống để nuốt chửng, chiếc lưỡi ướŧ áŧ mềm mại không ngừng càn quét giữa bao qυყ đầυ và nếp gấp, có thể nói là toàn bộ thân côn ŧᏂịŧ đều được Hứa Chu chăm sóc rất chu đáo.

Đỗ Viễn Trình một bên hít vào, một bên lại ra sức đâm vào miệng của Hứa Chu hàng chục lần liên tiếp.

Vào thời khắc mấu chốt cuối cùng, Đỗ Viễn Trình cảm thấy hạ thân tê dại, cảm giác xuất tinh quen thuộc ập đến, chỉ muốn rút vật của mình ra khỏi miệng đối phương, nhưng vẫn là chậm một nhịp.

Một dòng chất nhầy đặc quánh có mùi tanh tanh bất ngờ phun lên mặt Hứa Chu.

Sau khi xuất tinh, Đỗ Viễn Trình tỉnh táo trở lại, nhìn thấy Hứa Chu quần áo xốc xếch ngồi dưới đất, khóe miệng và mặt đều có chất lỏng màu trắng, hắn vội vàng nhìn xung quanh, muốn tìm thứ gì đó để lau sạch.

Nhưng hắn vừa mới vắt khô khăn tắm trong xô, quay người lại, liền thấy thiếu niên vừa rồi ngồi nửa quỳ trên mặt đất, quần bò đã cởi đến đầu gối, cặp mông trắng nõn nhô lên cao, ngón tay của Hứa Chu đã cắm vào cái lỗ nhỏ giữa hai mông của cậu, đồng thời quay đầu lại và lè lưỡi để cuộn tϊиɧ ɖϊ©h͙ xung quanh môi cậu vào miệng.

"Oanh--"

Một cỗ hỏa khí xông thẳng lêи đỉиɦ đầu, để cho Đỗ Viễn Trình hai mắt đỏ lên, dưới thân côn ŧᏂịŧ vốn mềm nhũn do vừa bắn ra nay lại trở lên cương cứng, một cỗ khí tức cũng trở nên cực đại, gắt gao nắm chiếc khăn trong tay tựa như niết cặp mông no đủ kia của đối phương.

"Hừ... haha..."

Tiếng kêu dâʍ đãиɠ không chút phô trương của Hứa Chu lọt vào tai nam nhân, yết hầu của Đỗ Viễn Trình lăn lộn, hắn ngây người nhìn những ngón tay mảnh khảnh của Hứa Chu chà xát vào thẳng trong cúc huyệt hồng hào, hắn chỉ cảm thấy máu trong người mình sôi sục lên.

Đỗ Viễn Trình ném chiếc khăn tắm trong tay xuống đất, với sự khao khát cháy bỏng trong mắt, hắn từng bước đi đến bên cạnh Hứa Chu, rút

ngón tay vẫn đang đút trong cúc huyệt ra, không buồn hé răng mà ôm cậu từ trên mặt đất lên.

"Hừm... Ba... Anh, anh không muốn em sao?" Hứa Chu đang vui vẻ sốt ruột cọ cọ vào bộ ngực trần của người đàn ông, bất mãn vì bị gián đoạn.

Đỗ Viễn Trình nuốt nước bọt, vòng tay ôm chặt eo người trước mặt, nhịn không đem Hứa Chu đặt ở chỗ này thao, nói: “Tiểu Chu, ở nơi này sẽ không thoải mái, chúng ta trở về phòng đi.”

Lời này vừa nói ra, Hứa Chu vặn vẹo thân thể, phảng phất như một viên kẹo nướng, ngọt ngào đồng thời cực kỳ ấm áp.

Hứa Chu hai tay ôm cổ nam nhân, áp mặt vào cơ ngực ấm áp, khóe miệng không khỏi nhếch cao.

Thấy chưa, đây là nửa còn lại cậu chọn.

Là một người đàn ông, Hứa Chu biết rõ nhất vào thời khắc quan trọng phải cưỡng ép kìm nén khó chịu như thế nào, có thể cân nhắc tâm tư của đối phương vào lúc này lại càng khó, cho nên, người đàn ông này, cậu sẽ kiên quyết giữ chặt trong lòng, nắm tay đi hết cuộc đời, chết cũng không buông!

Đỗ Viễn Thành sải mấy bước đã bế cậu vào phòng, sau đó đóng cửa khóa lại một cách liền mạch lưu loát, không thèm để ý đồ ăn nguội lạnh trên bàn trong phòng chính, đi thẳng vào phòng Hứa Chu.

Ban đầu, Hứa Chu không hiểu tại sao Đỗ Viễn Trình không cho cậu vào phòng, nhưng khi người đàn ông bước vào và mở chiếc quạt sàn lớn trong phòng, cậu cuối cùng đã hiểu ý định của người đàn ông.

Đúng vậy, phòng của đối phương trang bị một chiếc quạt nhỏ kiểu cũ, không có sức gió, Đỗ Viễn Trình chọn nơi này vì sợ cậu nóng.

Hứa Chu căn bản không nghĩ tới một người đàn ông lại ân cần như vậy, cậu hạnh phúc, ngậm một đầu nhũ hoa của người đàn ông, khiến Đỗ Viễn Trình thở hổn hển, lảo đảo thiếu chút nữa ngã xuống đất.

Thật vất vả mới đi vào mép giường, Đỗ Viễn Trình kéo chăn lên lót trên tấm ván giường hơi cứng, sau đó lập tức sốt ruột đè Hứa Chu xuống.

Môi hai người chạm vào nhau, miệng lưỡi quấn lấy nhau vang vọng trong phòng.

Đỗ Viễn Trình không biết làʍ t̠ìиɦ với đàn ông, vì thế hắn dựa theo kinh nghiệm lần trước đưa tay ra nhào nặn núʍ ѵú hồng nhuận trên ngực Hứa Chu, tay còn lại thì tìm kiếm nơi vừa rồi.

Khi đầu ngón tay chạm vào lỗ nhỏ, Đỗ Viễn Trình có chút không xác định cố gắng chen vào.

"Ừ~"

Ngón tay của Đỗ Viễn Trình lớn hơn của Hứa Chu rất nhiều, trên khớp ngón tay và đầu ngón tay đều có vết chai, hắn vừa chọc vào, Hứa Chu lập tức co chân lại, xen lẫn ngứa ngáy khiến cậu không ngừng rêи ɾỉ.

Thật ra không phải chỉ có mỗi Hứa Chu sướиɠ, Đỗ Viễn Trình vừa đút ngón tay vào liền lập tức bị từng tầng thịt mọng nước hấp dẫn, đường hầm ấm áp ẩm ướt khiến hắn lần đầu tiên ý thức được, nam nhân cúc huyệt cũng có thể sung sướиɠ.

Nhưng Đỗ Viễn Trình sau khi chen ngón tay vào liền bất động, Hứa Chu đoán rằng hắn có lẽ không có kinh nghiệm ở phương diện này, vì vậy cậu liền vận động hết kiến thức lý thuyết đã học được chỉ đường cho hắn.