Chương 2: Cởϊ qυầи nhạc phụ

Chương 2: Cởϊ qυầи nhạc phụ

Kể từ khi ý tưởng quyến rũ Đỗ Viễn Trình xuất hiện trong đầu Hứa Chu, nó chưa một giây phút nào bị dập tắt mà ngày càng mạnh mẽ hơn.

Hứa Chu hai ngày nay ở trên bờ vực đạo đức vật lộn qua lại, nhưng cuối cùng vẫn là không thể cưỡng lại tình yêu cùng sự quan tâm của nam nhân dành cho mình.

Rõ ràng hắn vừa mất con gái trong lòng vô cùng đau khổ, nhưng Đỗ Viễn Trình vẫn chăm sóc cậu chu đáo.

Hứa Chu nằm trên giường không buồn chán, liền hâm nóng cơm trong nồi sắt lớn đặt trên bếp.

Đỗ Viễn Trình sợ Hứa Chu nóng bèn lặn lội đường núi mua cho cậu một chiếc quạt điện lớn vác về.

Hứa Chu kén ăn, lại là động vật ăn thịt, ngày đầu tiên ở nhà Đỗ Viễn Trình ăn cơm, nhìn thấy rau xanh liền phát hiện miệng co giật, vì vậy nam nhân không nói một lời đi đến trưởng thôn mua một con gà. Một nửa luộc ăn còn một nửa để om trong nước tương.

Sau khi Hứa Chu buông tay, đi vào phòng chính nhìn các món ăn trên bàn, hai mắt sáng lên, nhìn Đỗ Viễn Trình với ánh mắt cảm động.

Trong hai ngày cậu ở đây, Đỗ Viễn Trình làm hết mọi việc từ nấu nướng, quét nhà, giặt quần áo, cho lợn ăn, hắn không để cậu nhúng tay làm việc một chút nào, mọi thứ đều được sắp xếp vô cùng chu đáo và cẩn thận, còn sướиɠ hơn khi cậu ở một mình.

Chính vì thế Hứa Chu ngày càng lún sâu, cuối cùng vượt qua ranh giới gọi là đạo đức quyết tâm dụ dỗ bố vợ.

Bát đĩa đã chuẩn bị xong, bên ngoài trời đã tối, Đỗ Viễn Trình vẫn chưa về, Hứa Chu lấy tay từ trong túi ra xem giờ.

Đồng hồ hiện thị sáu rưỡi tối. Lẽ ra bình thường Đỗ Viễn Trình đã về rồi, nhưng hôm nay vẫn chưa thấy.

Ngay khi Hứa Chu thường lo lắng nhìn ra cửa tìm ai đó, Đỗ Viễn Trình cuối cùng đã trở về từ bên ngoài cùng một mớ hỗn độn.

Quả nhiên, Hứa Chu lo lắng vội vàng tiến lên đỡ hắn vào phòng chính, để hắn ngồi xuống băng ghế, nhìn vết trầy xước dưới áo của hắn, hỏi:

"Ba! Ba sao vậy?"

"Này, không có gì nghiêm trọng đâu. Con trâu của nhà trưởng thôn không có lên bờ, ba đang giúp kéo nó thì vô tình bị một hòn đá dưới đất va vào, hai ngày nữa sẽ ổn thôi." Vừa nói , anh nắm lấy bàn tay đang định vén áo của mình lên, vẻ mặt nghiêm nghị không đồng ý: "Người ba dính đầy bùn, đừng tự làm bẩn mình."

Hứa Chu nghe vậy chỉ biết lắc đầu, kéo Đỗ Viễn Trình vào nhà vệ sinh vẫn còn đang xây dang dở, sau đó đi vào phòng bếp bưng một thùng nước nóng đặt trước mặt hắn.

"Ba, ngươi đi tắm trước đi, vết thương rửa sạch xong con sẽ bôi thuốc cho người."

Đỗ Viễn Trình làm sao có thể đồng ý, hắn vội vàng lắc đầu nói: "Ba lấy nước lạnh lau qua, nước nóng giao cho ngươi rửa."

Hứa Chu nghe vậy, nghiêm túc nói: "Nước lạnh có vi khuẩn, rất dễ lây nhiễm, con vừa mới tắm rồi."

Hứa Chu trong lòng thở dài, đi tới trước mặt Đỗ Viễn Trình, nghiêm mặt ngồi xổm xuống, vươn tay cởi thắt lưng của hắn.

Hành động này của Hứa Chu khiến nam nhân sợ đến giữ chặt thắt lưng, buột miệng nói: "Ngươi làm gì vậy?!"

Cả hai đều là đàn ông, Đỗ Viễn Trình cũng không biết tại sao mình lại làm ầm lên như vậy, nhưng hắn luôn cảm thấy hành vi như vậy là kỳ lạ và cần phải dừng lại.

Hai người ở bên nhau nhiều ngày như vậy, đây là lần đầu tiên Hứa Chu bị Đỗ Viễn Trình quát to tiếng như vậy, cậu cảm thấy có lỗi, đồng thời nghĩ ra kế sách của mình, ánh mắt nhìn chằm chằm người đàn ông dần dần đỏ mặt, giọng nói có chút nghẹn ngào.

"Ba, ba đừng tức giận, con. . . Con chỉ muốn xem trên chân của ba có vết thương nào hay không, thật xin lỗi... Con không nên như vậy..."

Hứa Chu càng nói càng cúi đầu, Đỗ Viễn Trình nghe thấy cậu nhỏ giọng xin lỗi mình, vội vàng ngồi xổm xuống ôm mặt người trước mắt, đồng thời dùng mu bàn tay không thô ráp lau đi nước mắt trên má cậu, hắn hốt hoảng vội vàng giải thích.

"Tiểu Chu, con không cần xin lỗi, ba vừa rồi làm ầm lên, dọa con sợ, đều là lỗi của ba, con đừng khóc, được không?"

Giọng nói mềm mại đầy nam tính của người đàn ông suýt chút nữa khiến hai chân Hứa Chu nhũn ra, nằm rạp trên mặt đất, cuối cùng cũng lấy lại được bình tĩnh, sau đó lại tiến vào trạng thái.

“Ba, đừng nói như vậy, vừa rồi con không nói trước làm cho người sợ hãi.” Nói xong, Hứa Chu sụt sịt, nhìn vào mắt nam nhân, lộ ra vẻ lo lắng, “Nhưng thật ra mà nói, ba, để con giúp người lau vết thương trên người, dù sao người cũng không nhìn thấy phía sau, nếu không rửa sạch sẽ sẽ bị viêm nhiễm, sẽ rất khổ sở."

Đỗ Viễn Trình nghe vậy liền nghĩ tới, nếu như thật sự xảy ra chuyện, hắn sẽ làm phiền Tiểu Chu lo liệu, chẳng phải càng thêm phiền toái sao? Điều này không được phép!

Nghĩ đến đây, hắn chỉ có thể gật đầu đáp ứng đề nghị của đối phương.