Tiểu Quang và Tiểu Hà rất nhanh đã dựng nhà xong, hai người chuyển đi ra ngoài, mỗi ngày đều ra đồng làm việc. Một trăm mẫu ruộng tốt kia Hứa Thảo cũng cho bọn họ thuê hai mẫu, chịu khó một chút, hàng năm cũng có tiền dư không lo bị đói.
Ngày qua rất nhanh, đảo mắt đả đến tháng bảy, Hứa Thảo có thai cũng đã năm tháng.
Thời tiết có chút nóng, Phú Quý làm việc ngoài đồng xong vội vàng chạy về, trong nhà mặc dù có hai cái nha đầu Hồng Tú và Hồng Liên nhưng hắn vẫn lo lắng, mỗi ngày đều vội vàng cho xong việc rồi về nhà thăm Hứa Thảo. Thời điểm không bận việc hắn rất ít khi đi ra ngoài, đều ở cùng thê tử, chỉ khi nào Hứa Thảo nói muốn ăn thịt rừng hắn mới vài núi đi săn thôi.
Trên đường có người nhìn thấy Phú Quý, cùng hắn chào hỏi rồi hỏi thăm một chút tình huống bây giờ của Hứa Thảo. Từ ngày người trong thôn biết Hứa Thảo mang thai càng thêm an ổn, ngậm miệng không dám nói luyên thuyên nữa. Dù sao ấn tượng ngoại tổ mẫu của Phú Quý cấp cho bọn họ quá sâu sắc, mọi người đều biết lão thái thái kia rất thích Hứa Thảo, thương Phú Quý, cho dù có người đối với hắn có cái gì ý tưởng không nên đều vội vào dập tắt.
TRở về nhà, Phú Quý nhìn thấy Hứa Thảo ở trong bếp, bên cạnh là Hồng Liên và Hồng tú, hắn vội bước vào nói: "Thảo nhi, sao nàng lại xuống bếp làm việc? Mau đi nghỉ ngơi đi, việc này để hai nha đầu này làm được rồi."
Hứa Thảo cười nói: "Không có gì đâu, nha đầu Hồng Tú đã nấu cơm xong rồi, ta muốn ăn thịt nướng liền tự mình làm."
Phú Quý đau lòng nói: "Thì nàng đem phương pháp nói cho nha đầu Hồng Tú làm là được rồi, cần gì phải đích thân xuống bếp làm chứ."
Hồng Tú đứng một bên cười nói: "Đúng vậy a, con có nói với phu nhân nhưng phu nhân nói nô tỳ làm không ra hương vị lão gia ngài thích ăn, cho nên hai đứa bọn con đang đúng bên cạnh học đây."
Hứa Thảo cười cười, vừa nói chuyện nhưng việc trên tay chưa từng dừng lại.
Hứa Thảo làm thịt nướng bên trong có thịt ba chỉ, rau xanh còn có củ cải muối ăn kèm. Phú Quý rất thích hương vị này
Làm xong thịt nướng, Hứa Thảo liền đi ra ngoài, phòng bếp trả lại cho hai nha đầu Hồng Tú và Hồng Liên. Cơm tối có thịt nướng Hứa Thảo làm, canh cá, trứng bắc thảo nấu đậu hũ, chiên thêm một dĩa trứng vàng ươm do Hồng Liên làm.
Hứa Thảo cùng Phú Quý đều là nông dân, vốn không có thói quen giống như trong nhà giàu nên mỗi khi ăn cơm thì Hồng Liên và Hồng Tú đều ngồi ăn cùng bàn với họ. Ăn cơm xong, Phú Quý cùng Hứa Thảo đi dạo quanh thôn tầm nửa canh giờ.
Mỗi ngày ăn đúng bữa, đủ chất, vận động nhẹ sẽ tốt cho khi sinh hơn, những thứ này Hứa Thảo cũng biết chút chút rồi, trước khi lão thái thái đi lại dặn thêm lần nữa, nói với nàng đến hai tháng cuối cùng, trừ bỏ những bữa ăn chính, cho dù có đói cũng không được ăn uống quá độ, nên ăn nhẹ nhiều rau, ít thịt vì sợ em bé quá to sợ bị khó sinh.
Hứa Thảo thấy bụng mình so với những người phụ nữ khác mang thai có vẻ lớn hơn rất nhiều, nàng đoán chắc bản thân mang song thai.
Qua mấy ngày sau, đi lên trấn cho thầy thuốc xem, trong bụng quả nhiên có hai đứa. Hứa Thảo biết được càng thêm chú trọng về phương diện ẩm thực, kiếp này không thể so với kiếp trước nếu là sinh không được còn có thể sinh mổ, nhưng nơi này trong bụng có một đứa tỷ lệ khó sinh cũng không nhỏ, giờ nàng mang hai đứa nên phải chú ý nhiều thứ hơn.
Không chỉ có chú ý ăn uống, mỗi ngày nàng phải tản bộ hai canh giờ, ngày thường cũng làm chút việc nhà, chỉ mong đến lúc sinh thuận lợi một chút.
Đảo mắt đã đến tháng mười một, ở trong sự lo lắng của Phú Quý và Lí thị, rốt cuộc trong một buổi sáng đẹp trời Hứa Thảo cũng có cảm giác đau bụng muốn sinh.
Hứa Thảo không hoảng loạn, bình tĩnh gọi Phú Quý đi kêu bà mụ, rồi kêu luôn Lí thị. Thẩm thị, Ngưu thị còn có tiểu Quang, tiểu Hà nghe tin cũng bỏ hết công việc chạy sang, chỉ có Trần thị bị Dương lão cha cấm ở nhà vì sợ đi qua khiến Hứa Thảo khó chịu.
Hồng Liên và Hồng Tú tuy cũng là nha đầu nhưng đối với sinh đẻ cũng không biết gì cả, hoảng loạn, luống cuống đứng một bên không biết làm gì.
Hứa Thảo có biết một chút, lúc này tuy rất đau bụng nhưng nàng vẫn có thể chịu được, nàng nói Thẩm thị cùng Ngưu thị đỡ nàng đi lòng vòng trong phòng, lại làm cho Hồng Tú đi nấu một bát mì, bên trong bỏ thêm hai cái trứng ốp la ăn để có sức.
Thẩm thị cùng Ngưu thị biết Hứa Thảo là người có chủ kiến, nên không nói thêm gì chỉ giúp đỡ nàng đi lại trong phòng. Rất nhanh, Hồng Tú nấu xong mì, Hứa Thảo chịu đựng sự không thoải mái đem bát mì cùng trứng ăn hết.
Bà mụ đến bảo Hồng Liên đi nấu nước, lại lấy thêm hai cái đệm giường để bên cạnh. Đợi đến lúc nước ối của Hứa Thảo vỡ, đau bụng đến mức đi không nổi mới để bà mụ đỡ nằm lên giường.
Bên ngoài đúng một đống người, lo lắng chờ đợi. Nhất là Phú Quý, sắc mặt hắn trắng bệch, gắt gao nhìn chằm chằm vào phòng sinh.
Thấy bên trong không truyền ra thanh âm gì, vội đến gần Lí thị hỏi: "Nương, Thảo... Thảo nhi sinh đứa nhỏ vì sao không kêu gì a?" Hắn thấy các sản phụ nhà khác mỗi khi sinh con đều kêu rất lớn, âm thanh to, từ xa đã nghe thấy, vì sao thê tử của hắn lại im lặng như vậy, trăm ngàn lần hai mẹ con không có chuyện gì a.
Lí thị cũng rất lo lắng, nhưng lại sợ dọa Phú Quý nên chỉ nói: "Đại nha đang tiết kiệm thể lực đó, nếu khóc lớn đến lúc sinh lại không có sức mà dặn."
Hứa Thảo bên trong phòng sinh đau đến mức chết đi sống lại nhưng cắn chặt môi không dám hét lớn, dựa theo lời bà mụ nói, muốn nàng hít vào thì hít, muốn thở ra liền thở.
Chờ mãi đến buổi tối, đại gia đình tinh thần đều buộc chặt, cho đến khi tiếng trẻ con khóc oa oa vang lên, mọi người mới đồng loạt thở ra, Phú Quý dùng tay lau mồ hôi trên trán.
Không bao lâu lại thêm một tiếng trẻ con khóc nữa, trong phòng truyền đến giọng bà mụ hưng phấn: "Là sinh đôi a, người lớn và đứa bé đều rất khỏe mạnh."
Hứa Thảo nhìn thấy hai đứa bé ngoan ngoãn ngủ bên cạnh mình mãn nguyện nhắm mắt ngủ say, dù sao mệt mỏi cả một ngày trời nàng cũng hao tốn rất nhiều sức. Chờ đến lúc tỉnh lại liền thấy Phú Quý đang ngồi bên giường nắm chặt tay nàng, thấy nàng tỉnh dậy, hắn cuống quýt đứng dậy, cười hỏi: "Thảo nhi, nàng đói đυ.ng không? Trong bếp có canh chân giò lợn hầm, ta múc cho nàng một chén nhé."
Canh chân giò lợn rất thanh đạm, chỉ có một chút muối ngoài ra không bỏ thêm gì cả, may mà hương vị vẫn còn có thể chấp nhận được.
Nhìn thấy nàng uống canh xong, Phú Quý đưa tay nhận lấy cái bát không, cười nói: "Nàng sinh hai đứa, một nam, một nữ. Nam là ca ca, nữ là muội muội. Nương đang chăm sóc chúng nó, Miêu Miêu cũng ở bên đó nên nàng đừng lo lắng gì cả mau nghỉ ngơi thêm chút nữa."
Hứa Thảo quả thật rất mệt mỏi, chờ tỉnh lại lần nữa đã là sáng ngày hôm sau rồi.
Lí thị ôm hai đứa nhỏ đi vào phòng Hứa Thảo cho nàng nhìn bọn chúng một chút. Nhìn hai gương mặt đỏ hỏn còn nhăn nhăn, Hứa Thảo cười híp mắt, trong lòng chợt trở nên mềm mại.
Kế tiếp là cho con bú sữa, suốt tháng ở cữ Lí thị đều ở cạnh chiếu cố nàng. Chờ nàng ra tháng, làm tiệc đầy tháng, đều mời mọi người trong thôn lại uống rượu chung vui. Người trong thôn đều nói Hứa Thảo và Phú Quý phúc khí tốt, sinh được thai long phượng.
Ra tháng sau, Lí thị không còn ở lại nhà Hứa Thảo nữa mà trở về nhà bận bịu việc trong nhà. Lúc này, Hứa Thảo mới biết cảm giác nuôi đứa nhỏ vất vả ra sao, tuy rằng hai hài tử đều rất nhu thuận, ngày thường không khóc, không nháo nhưng ăn uống rất khó, ép buộc đủ trò mới xong, may mà còn có hai nha đầu Hồng Tú, Hồng Liên giúp đỡ nàng.
Hai hài tử, ca ca gọi là Dương Bình An, muội muội gọi là Dương Bình Nhạc, hy vọng bọn họ mau lớn để mang chúng đi chơi đây đó.
Từ khi sinh hai đứa nhỏ, Phú Quý càng thêm lưu luyến gia đình, mỗi ngày bận việc bên ngoài xong đều vội vàng quay về nhà. Một thời gian sau, Dương Tiểu Đồng mượn năm lượng bạc đã đem trả, bây giờ Trần thị rất sợ Hứa Thảo nên không dám sang tìm nàng gây phiền toái nữa, Hứa Thảo ngày qua ngày sống rất thoải mái.
Trong nháy mắt hai đứa nhỏ đã biết ngồi, biết đi, biết đi theo Hứa Thảo bi bô gọi nương, chạy theo Miêu Miêu trong sân đùa dỡn. Mới đó mà bọn chúng đã bốn tuổi, Miêu Miêu cũng được bảy tuổi.
Nhìn chạy thở hồng hộc đệ đệ, muội muội Miêu Miêu đau lòng nói: "Tiểu An, Tiểu Nhạc, hai người chậm thôi, đừng nóng vội, nương ở nhà chờ chúng ta. Chúng ta mau chóng hai xong rau dại mang về, chắc chắn nương sẽ khen ngợi hai người."
Một tiểu nam hài lớn lên khỏa mạnh, trắng trẻo, mập mạp quay đầu nhỏ hướng Miêu Miêu ngọt ngào nói: "Tỷ, nhanh lên, bọn đệ không sao cả, bọn đệ muốn mau về nhà, bọn đệ nhớ nương."
Tiểu cô nương đáng yêu bên cạnh cũng phụ họa: "Muội cũng nhớ nương, muốn được nương khen ngợi."
***
Bốn năm nay, Hồng Liên thích một nam tử trong thôn, Hứa Thảo đem giấy bán mình trả lại cho nàng ta, còn giúp nàng ta mua đồ cưới làm cho nàng gả đi khá phong quang, ngay cả tiểu Hà thành thân nàng cũng giúp đỡ rất nhiều, tiểu Hà gả cho một nam nhân ở thôn bên cạnh.
Về phần nhị nha và tam nha cũng đã đính ước, đều là người thôn gần đây, Hứa Thảo còn cố ý đi tìm hiểu qua, hai nam tử kia cũng là người không tệ, gia cảnh ổn, quan trọng là mọi người trong gia đình đều hòa ái, không phải là kiểu người thích gây sự. Nhị nha tam nha có gả qua cũng không bị bà bà gây khó xử, đây là điểm mà Lí thị và Hứa Thảo vừa lòng nhất. Nói đến tiểu Sơn, thằng bé được Lí thị cho lên trấn đi học, nghe tiên sinh nói thằng bé rất cố gắng, học một tìm toài hai ba.
Bốn năm nay vì đều trồng khoai tây nên thôn của nàng cùng các thôn bên cạnh giàu có không ít. Hơn nữa biên cương thắng trận liên tục, cuối cùng man di đầu hàng, chiến tranh hai nước liên miên bao nhiêu năm qua kết thúc. Nhờ đó mà lương thuế cũng giảm xuống, cuộc sống dân chúng ngày một tốt hơn.
***
Mấy đứa nhỏ trở về, Hứa Thảo đang ở trong bếp bận rộn cùng với Hồng Tú, nhìn thấy mấy đứa nhỏ, Hứa Thảo cười tủm tỉm đi ra nói: "tiểu An, tiểu Nhạc về rồi sao? Cùng tỷ tỷ đi chơi vui vẻ không?"
Hứa Thảo nói xong, cầm mấy cái khăn sạch trong tay đi qua theo thứ tự lau sạch sẽ gương mặt lấm lem đất và mồ hôi cho bọn nhỏ.
Hai đứa nhóc hưng phần gật đầu, hướng Hứa Thảo cười nói: "Nương, bọn con cùng tỷ tỷ đi hái rau dại, người nhìn xem, đây là rau bọn con hái đó."
Hứa Thảo cúi đầu, nhìn bên trong rổ nhỏ tràn đầy rau, cười đáp: "Đúng vậy a, quả thật là rau dại, tiểu An và tiểu Nhạc thật giỏi, một lát nương làm rau trộn cho các con ăn nhé, được không?"
Nghe nương khen, hai đứa nhỏ đều nở nụ cười vui vẻ.
Hứa Thảo lại hỏi: "Rau dại này là do tỷ tỷ chỉ các con hái đúng không? Cho nên tỷ tỷ cũng rất giỏi a, về sau hai đứa phải ngoan ngoãn đi theo tỷ tỷ học tập, có biết hay không?"
Hai đứa nhỏ gật đầu: "Nương, chúng con biết, đại tỷ còn dạy chúng con biết chữ a, bây giờ tụi con có thể viết được tên mình rồi a."
Miêu Miêu nghe thấy mọi người khen mình, đúng một bên khuôn mặt đỏ bừng vì ngại ngùng, cười bẽn lẽn.
Ăn xong cơm tối, người một nhà ngồi dưới giàn nho rừng nói chuyện. Trải qua mấy năm, giàn nho rừng đã lớn chiếm cứ hết nguyên một khoảng sân, bây giờ vào hè, đúng mùa nho chín. Hứa Thảo và Phú Quý nói chuyện vặt vãnh còn mấy đứa nhỏ tìm ghế nhỏ đứng lên hái những chùm nho chín mọng để ăn. Còn Hồng Tú thì đi ra ngoài tìm Hồng Liên.
Nhìn mấy khuôn mặt nhỏ nhắn, Hứa Thảo cảm thấy rất mỹ mãn, nghĩ đến việc hôm nay có người hỏi thăm Hồng Tú, liền quay sang Phú Quý nói: "Tướng công, có tiểu tử coi trọng Hồng Tú nhà chúng ta, ta nhớ hình như là Đại Sơn ở thôn bên cạnh, chàng thấy thế nào? Nếu không chờ Hồng Tú về chúng ta nói cho nàng ta nghe, cũng đem giấy bán mình trả cho nàng ta rồi giúp nàng ta mua chút đồ cưới gả đi."
Phú Quý nghĩ một chút, cười đáp: "Tiểu tử kia ta thấy cũng không tệ, ta cũng thấy Hồng Tú nói chuyện với hắn vài lần, xem bộ dáng nha đầu kia hình như cũng khá vừa lòng."
"Hảo, cứ quyết định vậy đi, chờ Hồng Tú về chúng ta thương lượng với nàng ta."
"Được, đều nghe theo nàng."
Mấy đứa nhỏ hái được nho, đem đi rửa sạch rồi ngồi vây quanh Hứa Thảo và Phú Quý nói chuyện, vừa ăn vừa nghe.
Bên tai tất cả đều là tiếng nói cười của trẻ thơ. Nhìn mấy đứa nhỏ ăn vui vẻ, Hứa Thảo lại nhìn sang nam nhân bên cạnh mình, khóe miệng nhếch lên cười hạnh phúc.
Có trượng phu yêu thương, con cái thông minh hiếu thuận, mỗi ngày trôi qua thanh nhàn thoải mái, Hứa Thảo cảm thấy đời này bản thân rất may mắn, hy vọng những ngày về sau cứ thế bình yên trôi qua.
(Toàn văn hoàn)