Chương 57

Chờ Hứa Thảo và Phú Quý đi đến huyện nha, huyện lão gia đã chuẩn bị xong xuôi hết chỉ còn chờ vị đại thần kia đến nữa thôi. Nhìn thấy Hứa Thảo và Phú Quý, huyện lão gia phân phó hạ nhân mang hai người đi xuống nghỉ ngơi trước, khi nào vị đại thần kia đến sẽ báo.

Hai người ở trong phòng đợi đến trưa, mới ăn trưa xong, đã có quan sai đến mới hai người qua.

Quan sai kia nhìn Phú Quý, sắc mặt cổ quái, bộ dáng muốn nói lại thôi. Hứa Thảo nhìn thấy vậy, cảm giác tò mò, mở miệng hỏi: "Quan sai đại ca, ngươi làm sao lại nhìn tướng công ta như vậy?"

Qaun sai cười cổ quái đáp: "Đợi lát nữa ngươi sẽ hiểu."

Chờ Hứa Thảo nhìn thấy gương mặt vị đại nhân trong kinh kia thì mới biết vì sao quan sai lại có phản ứng như vậy.

Vị đại nhân kia tầm ba mươi tuổi, một thân cẩm bào, gương mặt khá quen thuộc, trán cao, khuôn mặt cương nghị, ánh mắt sâu, môi bạc, dáng người khôi ngô. Hứa Thảo ngẩn người, rồi nhanh chóng quay sang nam nhân của mình nhìn lại. Nàng cứ nhìn tới nhìn lui như thế cho đến khi huyện lão gia bên cạnh khụ một tiếng, giới thiệu: "Mạc đại nhân, vị dân phụ này chính là người ngài muốn tìm."

Mạc đại nhân kia nhìn Hứa Thảo một cái, rồi liếc nhanh qua Phú Quý, ông ta liền ngây ngẩn người, dường như ông ta không hề nghĩ rằng trên đời này lại có người giống bản thân đến vậy.

Ngay cả Hứa Thảo cũng kinh ngạc vô cùng, không rõ vì sao tướng công của mình lại giống vị đại nhân quyền cao chức trọng trong kinh thành này chứ. Gương mặt giống, dáng người cũng giống.

Phú Quý nhìn vị đại nhân kia vài lần, lại sờ sờ mặt mình, rồi quay sang Hứa Thảo nhỏ giọng hỏi: "Thảo nhi, người này hình như rất giống ta, phải không?"

Muốn nói có điểm gì khác chính là biểu cảm trên gương mặt, Phú Quý không mà im lặng, mặt than, nói lời nào thì giống đến tám chín phần, vừa nói thì cả người nhìn có vẻ hàm hậu, thật thà, chất phác lại hơi ngốc, so với vẻ mặt khôn khéo của Mạc đại nhân kia thì khác nhau một trời, một vực.

Mạc đại nhân cai mày sờ cằm, không để ý đến Hứa Thảo đứng bên cạnh, nhìn Phú Quý nói: "Ngươi... ngươi..." Mặc đại nhân đang nói, bỗng như nghĩ đến chuyện gì đó, vẻ mặt khϊếp sợ.

Nhìn xung quanh một chút, Mạc đại nhân thu hồi vẻ mặt khϊếp sợ, hướng huyện lão gia nói: "Chuẩn bị một phòng, ta có chuyện muốn nói với bọn họ, những người khác chờ ở bên ngoài."

"Vâng, đại nhân."

Đợi đến lúc trong phòng chỉ còn lại ba người, Mạc đại nhân đánh giá Phú Quý một lúc, mới trầm giọng hỏi: "Nương ngươi tên là gì?"

Phú Quý ngơ ngác nhìn ông ta, nhưng cuối cùng cũng nhớ đến nên trả lời, nói: "Nương của ta gọi là Mạc Nhất Uyển."

Hứa Thảo đứng bên cạnh không mở miệng, trong lòng nàng dường như đã hiểu được chuyện gì đang xảy ra.

Mạc đại nhân vừa nghe đến ba chữ Mạc Nhất Uyển cả người liền kích động, đứng vội dậy nói: "Ngươi... nương ngươi giờ ở đâu? Nhanh mang ta đi gặp nàng?"

"Nương ta đã mất rồi." Giọng Phú Quý trầm xuống, "Lúc sinh ta nương khó sinh nên..."

"Làm sao có thể?" Mạc đại nhân dường như không thể tin được, lẩm bẩm, "Tứ tỷ... tứ tỷ... như thế nào..."

Qua một lúc lâu, Hứa Thảo mới biết được tất cả mọi chuyện qua lời kể của Mạc đại nhân.

Hơn hai mươi năm trước, Mạc gia là một đại gia tộc quyền quý trong kinh thành, tổ tiên đều làm trọng thần trong triều, đến thế hệ Mạc đại nhân thì Mạc gia có bốn con trai và một người con gái. Mạc gia chỉ có một mình Mạc phu nhân nên năm người con đều là con vợ cả. Mạc Nhất Uyển là tứ tiểu thư, Mạc đại nhân tục danh Mạc Dục Bạch, là con trai út chỉ kém Mạc Nhất Uyển hai tuổi.

Mạc gia ở hơn hai mươi năm trước vì cuộc chiến tranh dành ngôi vị của các hoàng tử liên lụy, rơi vào đường cùng. Mạc gia phu nhân đành phải đem nữ nhi duy nhất của mình đưa đến địa phương khác, trên đường gặp phải thổ phỉ, kể từ đó, hai bên liền mất liên lạc.

"Cha cùng nương tìm tứ tỷ suốt bao nhiêu năm qua, lại không nghĩ đến tứ tỷ lưu lạc đến địa phương này. Còn... còn gả cho một hán tử trong thôn núi."

Mạc Dục Bạch lau mặt, cảm khái nói, trong lòng thì chua xót. Nghĩ tứ tỷ hơn hai mươi năm không gặp cứ như vậy mà mất rồi, trong lòng rất đau, lại nghĩ đến nương, nếu biết tin này sợ bà càng khó chịu.

Phú Quý nghe xong chỉ trầm mặc không nói lời nào.

Mạc Dục Bạch thở dài, cũng không thèm nhắc lại. Ba người im lặng không nói chuyện. Qua một lúc lâu, Mạc Dục Bạch mới nhanh chân bước đi ra ngoài, nói là phải đi thăm nơi tứ tỷ ông từng sống. Mấy người thị vệ vốn muốn theo ông đều bị ông ngăn lại.

Ba người trở về thôn đã là giờ Dậu, may mắn không có ai thấy Mạc Dục Bạch bằng không thấy ông ta và Phú Quý dung mạo giống nhau không biết lại đồn ra thành chuyện gì nữa đây. Tiểu Quang và tiểu Hà đang ở trong bếp nấu cơm, nhìn thấy hai người trở về, cười nói: "Đại ca, chị dâu, hai người về rồi sao? Mau rửa tay, rửa mặt rồi vào ăn cơm."

Đang nói, nhìn thấy người lạ đằng sau Hứa Thảo, hai người mở to mắt nhìn, chỉ chỉ Mạc Mục Bạch hỏi: "Chị dâu, người kia là ai vậy?"

Hứa Thảo đành phải nói dối là bằng hữu ở trên trấn đến chơi.

Bởi vì có thêm Mạc Dục Bạch nên Hứa Thảo lại làm thêm hai món ăn, bảo tiểu Quang đi mua chút rượu. Mạc Dục Bạch cũng không có ghét bỏ rượu và thức ăn không tốt, vẻ mặt trầm ngâm ngồi xuống ăn đồ ăn và uống rượu với Phú Quý.

Sau khi ăn xong, tiểu Quang và tiểu Hà đi nghỉ ngơi trước, Hứa Thảo, Phú Quý và Mạc Dục Bạch cùng Miêu Miêu ngồi quây quần trong một phòng.

Mạc Dục Bạch sờ đầu Miêu Miêu, hướng Phú Quý cười hỏi: "Đây là nữ nhi của ngươi sao?"

Phú Quý gật đầu đáp, "Là còn của ta và vợ trước."

Mạc Dục Bạch nghe vậy, liếc nhìn Hứa Thảo một cái, cũng không nói thêm cái gì. Hứa Thảo đột nhiên nhớ đến một chuyện, đi vào phòng lấy vòng tay cùng ngọc bội nương Phú Quý lưu lại mang ra, nhìn thấy hai thứ này, Mục Dục Bạch rất kích động:

"Đây là vòng tay và ngọc bội năm đó cha nương cố tình vì tứ tỷ đặt làm, trên đó còn khắc tên của tứ tỷ a."

Hứa Thảo lúc này mới chăm chú quan sát kỹ, đúng la bên trong vòng tay và ngọc bội đều khắc một tự "Uyển" nhỏ xíu.

Mạc Dục Bạch rất là thương cảm, thấp giọng nói:

"Đây là đồ tứ tỷ lưu lại, ngươi bây giờ là con dâu của nàng thì ngươi giữ đi. Đúng rồi, đồ thánh thượng ban thưởng cho ngươi, ngày mai ta sẽ cho người mang lại đây. Kỳ thật, các ngươi nghĩ thử xem có muốn theo ta lên kinh thành hay không? Cha cùng nương khẳng định sẽ yêu thích các ngươi."

Đứa nhỏ duy nhất tứ tỷ lưu lại, ông ta nghĩ chắc chắn cha cùng nương sẽ rất vui mừng khi gặp lại. Tuy rằng cháu ngoại trai tính tình có chút hàm hậu nhưng đứa cháu dâu này lại không tệ.

Nghe ông ta nói như vậy, hai người thần người một chút. Một lúc sau, Phú Quý mới nhỏ giọng nói: "Chúng ta sẽ không đi kinh thành."

Hứa Thảo cũng là ý này, dù nương của hắn có là tiểu thư nhà quyền quý đi chăng nữa, hai người cũng sinh sống tại nơi này nhiều năm rồi, đi lên kinh thành bọn họ biết làm cái gì? Ăn không rồi rồi cho Mạc gia nuôi hay sao? Hơn nữa, họ sống ở đây mọi thứ đơn giản, bình dị, chân chất quen rồi, thế giới hào nhoáng, tráng lệ kia không phù hợp với những con người suy nghĩ đơn giản như nàng và Phú Quý. Nghĩ đến việc sống chung những người chưa bao giờ gặp mặt, thực không quen.

Mạc Dục Bạch nhíu mày nói: "Không đi kinh thành? Bộ các ngươi muốn sống cả đời ở đây à?"

Phú Quý trầm mặc.

Hứa Thảo nói: "Cữu... cậu, ta cùng Phú Quý ở đây nhiều năm như vậy, nay bắt chúng ta đi kinh thành chúng ta không thông thạo nghề

nào cả biết sống sao? Hơn nữa nơi đó không thích hợp với chúng ta."

Mạc Dục Bạch hừ một tiếng, "Các ngươi là cháu ngoại trai cùng cháu dâu của Mạc gia, ai dám bắt các ngươi làm việc? Mà còn đòi phải biết nghề này nọ? Mạc gia se cho các ngươi cuộc sống vinh hoa."

"Chúng ta không cần." Phú Quý mở miệng nói.

"Thôi thôi, trước cứ theo các ngươi nói, tướng công của tứ tỷ đâu? Vì sao không thấy hắn?"

Hứa Thảo trầm mặc, Dương gia sự tình nàng còn chưa có nói cho ong ta nghe, cũng không biết người này sau khi nghe xong sẽ có phản ứng thế nào. Mặc dù không muốn nhưng Hứa Thảo vẫn đem tình huống Dương gia kể vắn tắt một lần.

Mạc Dục Bạch càng nghe mặt càng đen lại, cũng may cuối cùng cũng không nói thêm cái gì. Chỉ bảo Hứa Thảo và Phú Quý dẫn hắn đi đến Dương gia.

Đi vào Dương gia, thì cả nhà đang ăn cơm tối, Dương gia nay chỉ còn lại Dương lão cha, Trần thị cùng gia đình lão nhị.

Dương gia nhìn thấy Mạc Dục Bạch đều giật mình, nhất là nhìn thấy sự giống nhau giữa Mạc Dục Bạch và Phú Quý. Trần thị nhịn không được nở nụ cười, "Ôi, nam nhân này là ai, thế nhưng cùng Phú Quý giống nhau như khắc cùng một khuôn mẫu vậy đó. Lão nhân, Phú Quý rốt cuộc là..."

Bà ta còn chưa nói xong, Mạc Dục Bạch trầm mặt quát: "Làm càn! Điêu phụ này ở đâu ra mà to gan quá vậy?"

Trần thị bị quát hoảng sợ, chỉ vào Mạc Dục Bạch nói: "Ngươi mới làm càn đó! Ngươi là ai a? Ở đây là Dương gia, ngươi cho ngươi là ai mà dám quát la om sòm?"

Phú Quý liếc Trần thị một cái, rồi quay sang Dương lão cha giới thiệu: "Cha, đây là cậu của ta, ngũ đệ của nương."

Lời này vừa nói ra cả nhà đều ngây người, Trần thị há to miệng nhìn Mạc Dục Bạch trân trân.

Hứa Thảo đành phải đem chuyện từ đầu đến đuôi kể lại một lần. Trần thị nghe được thánh thượng ban thưởng cho Hứa Thảo thì sắc mặt đen thui. Lại nghe đến Mạc Dục Bạch là đại nhân lớn trong kinh thành đến, sắc mặt lúc xanh lúc trắng.

Chờ Hứa Thảo nói xong, mọi người đều trầm mặc. Bọn họ chỉ là nông dân quèn, tiếp xúc quan lớn cao nhất cũng là huyện lão gia, chưa từng được gặp qua đại nhân trong kinh thành, huống chi vị đại nhân này lại còn có quan hệ thân thích.

"Cha, cậu đến đây chỉ muốn thăm ngươi một chút, sau đó đi xem nương."

Dương lão cha gật đầu, nhìn Mạc Dục Quang, muốn nói lại thôi, thần sắc rất mất tự nhiên. Tuy rằng hắn biết vợ trước của mình là tiểu thư nhà có tiền, nhưng chưa bao giờ nghĩ lại giàu như thế, quyền quý như thế.

Mạc Dục Bạch cũng chẳng biết tâm sự gì với vị tỷ phu nông gia này, lạnh nhạt nói: "Sự tình đã thành ra thế này rồi, cũng không cần phải nói gì thêm. Bất quá, Phú Quý và thê tử của hắn sẽ theo ta lên kinh thành."

Trần thị vừa nghe, sắc mặt vui mừng. Bởi vì bà ta biết chỉ cần Phú Quý và Hứa Thảo đi kinh thành, căn nhà lớn cùng hơn mười mẫu đất kia sẽ thuộc về Dương gia bọn họ.

"Ta cùng thê tử sẽ không đi kinh thành." Phú Quý nhíu mày đáp.

Lại không ngờ lần này Mạc Dục Bạch cũng cố chấp, "Không được. Ngươi là con trai duy nhất của tứ tỷ, ngươi phải trở về."

"Ta không đi."

Phú Quý nói xong, kéo tay Hứa Thảo rời đi.

Mạc Dục Bạch thở dài, quay đầu nhìn Dương lão cha một cái, cũng không nói thêm gì. Liếc sang Trần thị, ánh mắt liền nghiêm nghị, lạnh băng, cuối cùng hừ lạnh một tiếng, phất tay áo rời đi. Trần thị bị ông ta dọa không nhẹ, thấy ông ta đi rồi mới len lén thở phào nhẹ nhõm.