Chương 27

Dương Tiểu Đồng cắn răng, hạ quyết tâm gõ cửa phòng Hứa Thảo, nhưng chỉ ngại ngùng đứng bên ngoài không dám bước vào.

Tuy trong lòng Hứa Thảo không thích Ngưu thị, nhưng Dương Tiểu Đồng dù sao

cũng là đệ đệ của Phú Quý, trong cái gia đình này mấy người đệ muội của

hắn tính tình cũng không tệ, nếu bây giờ Dương Tiểu Đồng mở miệng xin,

thì nàng không thể không cho.

Nghe được tiếng nôn khan của vợ từ

phía sau, Dương Tiểu Đồng hít một hơi thật sâu mới mở miệng nói: “Đại

tẩu, Mai Tử muốn ăn lạp xưởng tẩu làm, nàng đang có thai, lại nôn nghén, cái gì cũng ăn không vô, chỉ có lạp xưởng kia kèm với cơm nàng mới có

thể ăn được vài miếng, nên ta nghĩ muốn hỏi tẩu mua một ít.”

Hứa

Thảo cũng ngại lấy tiền của hắn, liền đi vào bếp lấy hai đoạn lạp xưởng

đưa cho Dương Tiểu Đồng, cười nói: “Cầm lấy mang về cho Tam đệ muội ăn

đi.”

Dương Tiểu Đồng vội vàng từ trong người lấy ra một trăm văn

tiền đưa cho Hứa Thảo, nói: “Đại tẩu, thứ này rất quý, ta không thể lấy

không được. Chúng ta đều ở riêng, nương lại chẳng phân cho nhà tẩu chút

gì, ta cùng nhị ca cũng không giúp gì được, bây giờ mấy thứ này tẩu cùng đại ca làm ra khẳng định mang đi bán kiếm bạc, nên số tiền này tẩu cứ

nhận đi.”

Có mỗi hai đoạn lạp xưởng, Hứa Thảo cũng không thể

không biết xấu hổ nhận một trăm văn tiền này, nên từ chối: “Tam đệ, cũng có hai đoạn mà thôi, không đáng bao nhiêu, chúng ta đều là người nhà,

tiền bạc gì a.” Thứ này thật sự không hề đắt tiền, chính là muốn làm ra

được thì cần tốn một ít công phu thôi.

Dương Tiểu Đồng nghĩ đến

những việc vợ hắn đã gây ra, bây giờ còn đòi ăn đồ đại tẩu làm, hắn như

thế nào có thể không biết xấu hổ mà lấy không, hai người cứ đầy qua đẩy

lại, thì Thẩm thị ngồi một bên liền mở miệng:

“Đại tẩu, nếu tẩu không lấy thì tam đệ cũng ngại cầm đồ về, tẩu vẫn nên nhận tiền đi.”

Hứa Thảo nghe vậy mới mỉm cười cầm một trăm văn, Dương Tiểu Đồng cũng vội vàng cầm lạp xưởng đi về.

Ngưu thị đứng dưới mái hiên sắc mặt có chút khó coi, nhìn chằm chằm hai khúc lạp xưởng trong tay Dương Tiểu Đồng, ruột đều đau thắt lại, sớm biết

tướng công nàng ta trả tiền, nàng ta đã không đòi ăn rồi, kia nhưng là

một trăm văn đó. Nàng ta hơi do dự, tính nói gì đó, nhưng lại nghĩ đến

vài ngày trước bộ dáng quyết tâm muốn hưu nàng ta của Dương Tiểu Đồng

liền im lặng. Thôi thôi, một trăm văn tiền này coi như là một trận giáo

huấn vậy, lần sau không ăn nữa là được.

Trong phòng, Thẩm thị

cùng Hứa Thảo nhìn nhau cười, Thẩm thị thấp giọng nói: “Sợ là về sau

nàng ta sẽ không còn dám mở miệng muốn ăn lạp xưởng nữa.”

Hứa Thảo nở nụ cười đáp: “Còn không phải sao, hiện giờ nàng ta đang đau lòng muốn chết ấy chứ.”

Hai người trò chuyện, Thẩm thị như nhớ đến điều gì liền nói: “Đại tẩu, cha

nói muốn ở riêng, các ngươi đã đến nhà lý chính lập chứng từ chưa? Trừ

bỏ hai gian phòng này, nương khẳng định sẽ không chia cho các ngươi chút gì, bất quá, vậy cũng tốt, miễn cho sau này nương lại có cớ nói lung

tung ở bên ngoài.”

Hứa Thảo gật đầu, nói: “Vẫn chưa có làm, chờ

đại ca ngươi về sẽ đi nhà lý chính một chuyến. Kỳ thật, có thể được phân đến hai gian phòng ta cũng cảm thấy tốt rồi.” Ruộng đất trong nhà nàng

chưa bao giờ mong đợi qua, có hai mẫu là của hồi môn của Trần thị, còn

vài mẫu kia là do Dương lão cha và Trần thị cả đời dốc sức làm ra, nàng

cũng không có ý muốn.

Nghĩ đến việc phân chia đất đai kia, cho dù Dương lão cha có tâm tư này, thì Trần thị khẳng định sẽ không đáp ứng,

nếu nháo lớn mất công Trần thị sẽ lấy cớ này không phân gia nữa, lúc đó

người gặp không hay ho là nàng và Phú Quý a.

Dù sao cả đời rất

dài, nàng cùng Phú Quý có thể từ từ cố gắng làm lụng a, hiện nay bọn họ

đã khai hoang được hai mẫu đất rồi, cũng không mong ngóng chút của cải

kia.

Thẩm thị lại nói: “Hai người nên nhanh đi lập cái chứng từ trước để phòng ngừa vạn nhất.”

Thẩm thị vẫn rất là hâm mộ Hứa Thảo, đại ca thương nàng, nương cũng không

dám công khai bắt nạt nàng bởi vì chắc chắn sẽ chọc giận đại ca. Đại ca

tính tình có chút thẳng thắn, nương đều có chút sợ hắn, bây giờ lại ở

riêng, ngày sau để dành tiền có thể ra ngoài xây hai gian phòng, không

cần ở cùng nhà chồng, thật tốt a. Nếu là Thẩm thị liền khó khăn, bởi vì

tướng công nàng ta là con trai lớn của Trần thị, nếu bọn họ mà nháo ra ở riêng, khẳng định sẽ bị lời ra tiếng vào trong thôn nói không còn mặt

mũi nào mà sống nữa.

Buổi chiều Phú Quý trở về, kéo theo hai xe

than, ước chừng ba trăm cân, tốn hết sáu trăm văn tiền. Hứa Thảo liền

nhẩm tính toán, mua đất hết bốn lượng bạc, sau lại mướn người khai hoang cộng thêm vài việc linh tinh khác cũng mất ba lượng bạc, sau đó bán lợn rừng kiếm thêm hai lượng, bây giờ lại tốn sáu trăm văn mua than, à cộng thêm một trăm văn vừa nãy Tiểu Đồng trả, bọn họ chỉ còn bảy lượng cộng

thêm năm trăm văn tiền, sợ là về sau phải sống tiết kiệm thôi.

Buổi tối, Hứa Thảo đem chuyện Dương Tiểu Đồng trả một trăm văn mua lạp xưởng nói cho Phú Quý nghe, hắn nghe xong cũng không thèm để ý lắm nói: “Hắn

trả nàng cứ lấy, như vậy Tam đệ muội mới đau lòng vì mất tiền, cũng

không dám tùy ý đòi ăn lung tung nữa.”

Hứa Thảo khẽ cảm thán

trong lòng, ai nói Phú Quý là kẻ ngốc, nhưng hắn nhìn nhận sự việc so

với bất kỳ ai cũng đều thông thấu. Hơn nữa cũng không hề ngu hiếu, loại

nam nhân này, không hiểu sao vợ trước của hắn lại không biết quý trọng,

kiểu nam nhân này đến thời hiện đại được xem là quý hiếm đó, hắc hắc,

nàng xem như là nhặt được bảo bối a.

Phú Quý ôm Hứa Thảo, lại

không dám ôm chặt, bàn tay to khẽ sờ sờ lên bụng nàng, nhỏ giọng hỏi:

“Bụng còn đau không?” Mẹ ruột của Miêu Miêu mỗi lần đến quỳ thủy đều đau đến chết đi sống lại.

“Không… không còn đau.” Hứa Thảo mặt đỏ

bừng, không hề nghĩ đến hắn thế nhưng sẽ hỏi đến vấn đề này, nàng chỉ

hơi ẩn ẩn đau bụng một chút trước khi quỳ thủy đến mà thôi, bây giờ quả

thật không còn đau nữa.

Hứa Thảo nghĩ đến hắn trước kia cũng quan tâm, săn sóc như thế này đối với mẹ ruột của Miêu Miêu, cũng nhẹ nhàng

hỏi nàng ta có đau không, giúp nàng giặt quần và tiết khố, nghĩ đến đây

Hứa Thảo liền cảm thấy ngực hơi nhói.

Bất quá rất nhanh Hứa Thảo

liền bình thường trở lại, mặc kệ trước kia là như thế nà, nhưng bây giờ

nàng mới là vợ hắn, nghĩ nhiều về chuyện quá khứ cũng không tốt, chẳng

bằng cùng hắn sống vui vẻ, quý trọng hiện tại và tương lai còn hơn.

Hứa Thảo nghĩ thông suốt, lại nói với Phú Quý về việc viết biên nhận ở

riêng. Phú Quý nghe xong liền nói: “Đúng là phải nên làm vậy, nàng không nói ta cũng nhanh quên mất, ngày mai cha có thời gian rảnh, chúng ta sẽ đi đến nhà lý chính một chuyến.”

Sáng hôm sau, Phú Quý nhìn thấy Dương lão cha liền đem chuyện này nói với ông, Dương lão cha nghe xong

cũng đồng ý, không có chứng từ thì việc ở riêng cũng xem như là danh bất chính ngôn không thuận mà thôi, không bằng lập chứng từ sớm, ngày sau

Phú Quý cùng vợ hắn cũng có thể yên ổn sống, bằng không sẽ luôn bị lão

bà tử kia chèn ép.

Phú Quý và Dương lão cha ăn sáng xong liền đi

đến nhà lý chính, nhìn bầu trời tuyết bay phấp phới, Dương lão cha thở

dài nói: “Phú Quý à, ngươi sẽ không trách cha chứ? Ở riêng ngay cả một

miếng đất cũng không phân cho ngươi, làm cho ngươi và con dâu phải tự đi khai hoang trên núi, trong lòng cha cũng khó chịu a.” Có Trần thị ở,

ông cũng không thể nào nháo lớn chuyện chỉ để chia đất cho con riêng của mình a.

Phú Quý cười nói: “Cha nói gì vậy, ta nào có trách gì

cha đâu, cha làm cho chúng ta ờ riêng là vì muốn tốt cho chúng ta thôi,

cái này ta hiểu mà.”

“Ngươi từ nhỏ đã thông minh, người trong

thôn lại nhìn không rõ, nói ngươi ngốc này nọ, cha cũng không có nói

thêm cái gì, ngày sau ngươi với con dâu hảo hảo sống. Con dâu cũng là

người hiểu lý lẽ, tuy Miêu Miêu không phải do nàng sinh, nhưng ta thấy

nàng đối với con bé rất tốt, so với người trước hơn rất nhiều, ngươi nên hảo hảo quý trọng.”

Phú Quý nhéch miệng cười: “Cha, chuyện này ta biết mà.” Một người vợ tốt như vậy hắn làm sao có thể không quý trọng chứ.

Hai người đến nhà lý chính, cùng ông ta nói lý do, lý chính cũng là người

hiểu lý lẽ, cũng biết sự tình nhà Dương gia, nên rất nhanh liền giúp bọn họ lập xong chứng từ, ở trên tờ giấy lý chính in dấu vân tay của mình

lên, thế này mới xem như là xong xuôi.

Phú Quý cùng Dương lão cha cùng nhau trở về.

Dương lão cha nhìn trời tuyết này, nói: “Phú Quý, ta xem năm nay tuyết rơi có chút không thích hợp, có lẽ còn muốn rơi một đoạn thời gian dài nữa a.”

Phú Quý gật đầu đáp: “Đúng vậy, tuyết năm nay so với năm ngoái vừa lớn vừa lạnh hơn rất nhiều.”

“Sợ mùa đông năm nay không dễ sống, cũng mong sẽ không đông chết người.”

Hai người trở về, trong nhà không có cần làm việc đồng áng gì cả, tuyết lớn thế này cũng không tiện đi làm thuê trên trấn, đều ờ trong nhà ngồi

trên kháng gần lò sưởi cho ấm. Mấy người lớn còn tốt, nhưng Quân ca nhi

là một đứa bé có chút chịu không nổi lạnh, mặc áo bông thật dày, nằm ở

đầu kháng vẫn còn rét run run, Thẩm thị bất đắc dĩ liền ôm Quân ca nhi

đi sang phòng Hứa Thảo.

Phòng Hứa Thảo đốt than, đi vào liền cảm thấy ấm áp, rất dễ chịu.

Ngưu thị ở trong phòng lạnh cũng có chút chịu không nổi, lại lo lắng cho đứa bé ở trong bụng, đành mặt dày mò sang phòng Hứa Thảo. Hứa Thảo cũng

không nghĩ đến nàng ta da mặt dày thế nhưng dám qua a, không tiện đuổi

người đành để mặc nàng ta ngồi trên kháng. Một lát sau, Tiểu An cũng cầm đồ thêu qua đây, một phòng người ngồi túm tụm lại rất ấm áp.

Đang nói chuyện, bên ngoài sân liền vang lên tiếng Hứa lão cha và Lí thị,

Hứa Thảo trèo xuống kháng chạy vội ra ngoài, Phú Quý cũng nhanh chân đi

theo.

Ở bên ngoài quả nhiên là Hứa lão cha và Lí thị, hai người bất chấp tuyết rơi mang chút đồ ăn lại đây cho Hứa Thảo.

Hứa Thảo nhìn đến cha nương của chính mình, vội vàng đem bọn họ kéo qua,

cầm một khăn bố phủi bông tuyết bám trên người bọ họ, xong xuôi mới hỏi: “Cha, nương, sao hai người lại đến đây?”

Lí thị cười hớ hớ nói:

“Ngươi cùng Phú Quý đều ở riêng, cha ngươi sợ các ngươi không có đồ ăn,

tuyết lại rơi lớn cũng không đi mua được, chúng ta đào chút bắp cải

trắng và củ cải phía sau nhà mang sang cho các ngươi một ít.”

Hứa Thảo gắt giọng nói: “Tuyết rơi lớn thế này hai người đến làm gì a, chờ tuyết ngừng rơi, con đi sang lấy không được sao.”

“Cha ngươi nói năm nay thời tiết có chút khác thường, sợ là tuyết còn rơi

lớn nữa, lúc đó muốn đi ra ngoài cũng có chút khó khăn, bây giờ vừa vặn, thừa dịp còn đi được, nhanh chân mang lại đây cho các ngươi.”

Phú Quý đi ra chuyển đồ ăn, nhìn đến mười bắp cải trắng, lại khoảng hai mươi củ cải, nhiêu đây cũng đủ cho bọn họ ăn một tuần a.

Đem đồ ăn chuyển vào xong, Hứa Thảo lôi kéo Lí thị cùng Hứa lão cha vào

phòng ngồi cho ấm, ngồi một lát, Hứa lão cha đứng lên đi về, Hứa Thảo

liền tiễn bọn họ ra ngoài, Phú Quý giúp bọn họ đem xe đẩy đồ ăn khi nãy

kéo trở về.

Ở nông thôn vào mùa đông, rau mọi người thường ăn đều là bắp cải trắng cùng củ cải, vì hai loại rau này để được lâu.

Thẩm thị nhìn rau củ kia, cười nói: “Đại tẩu thật là hảo phúc khí, đều đã gả ra ngoài, cha mẹ vẫn còn nhớ thương như thế.”

“Đúng vậy a.” Giọng điệu của Ngưu thị có chút chua sót, cũng có chút hâm mộ.

Cho dù nàng ta không thích Hứa Thảo, cũng phải thừa nhận nhà mẹ đẻ của

nàng đối với nàng rất tốt. Nhà mẹ đẻ của nàng ta, chỉ khi nào có khó

khăn mới nhớ đến nàng ta. Lần trước nàng ta không mượn được tiền giúp họ trả nợ, đều mắng nàng ta một trận, cứ nghĩ đến việc này trong lòng nàng ta đều cảm thấy buồn bực a.