Chương 17

Dương tam đệ cực kỳ đau đầu, nhịn không được khẽ nhu nhu cái trán nói: “Nương, người đừng nói nữa.”

Trần thị cả giận mắng to: “Làm sao không cho ta nói? Ngươi còn dám che trở cho nàng đúng không?”

Trần thị đang mắng, Ngưu thị đột nhiên từ trong phòng xông thẳng ra ngoài,

đầu tóc rối bù, chạy vọt vào nhà bếp, chỉ vào Trần thị rống lên: “Nương, ngươi đừng khinh người quá đáng! Cho dù ngươi không thích ta, nhưng nhà mẹ đẻ ta xảy ra chuyện như vậy, ngươi còn bày ra vẻ mặt vui sướиɠ khi

người khác gặp họa là sao, người có lương tâm không a.”

“Vợ, đừng có nói lung tung.” Dương tam đệ thấy vợ hắn lao đến chỉ biết có chuyện

không ổn, cuống quýt lôi kéo Ngưu thị trở về phòng.

Trần thị một

bên tức giận, đem cửa phòng đá ra, chỉ vào Ngưu thị mắng: “Ngươi cái

loại tiện nhân, ngươi vừa mới nói cái gì? Có bản lĩnh ngươi lặp lại lần

nữa thử xem, có tin hay không lão nương ta làm cho Tam Lang hưu ngươi.”

Ngưu thị đỏ mắt mắng: “Ngươi cái loại lão vu bà ác độc, thật sự là đồ ác độc.”

Hai người mắng chửi xong liền muốn nhào lên đánh nhau, Dương Tam đệ đều

ngăn đón không được, Dương lão cha cùng Dương nhị lang và Dương Tiểu An

nghe thấy tiếng chửi nhau đều cuống quýt chạy ra, nhìn thấy trận thế

này, vội vàng chạy lên ngăn cản. Thẩm thị cùng Hứa Thảo thấy vậy, cũng

đi theo khuyên nhủ.

Trần thị nhìn thấy nhiều người chạy ra giúp

Ngưu thị như vậy, tức giận đến mức dậm chân, lại ngồi phịch trên đất

khóc rống lên: “Lão nương số mệnh đúng là bạc bẽo mà, có con trai bất

hiếu, cưới về một con cọp cái để bắt nạt mẹ hắn, nay còn muốn nhào lên

đánh ta, cả gia đình này còn đi giúp nàng ta, lão nương ta có lẽ không

nên sống làm chi nữa.”

Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều

đen mặt. Ngưu thị cũng đứng trong phòng bếp ô ô nức nở khóc rống lên,

một bên khóc một bên trừng mắt oán hận nhìn Trần thị.

Dương lão

cha tức giận hét: “Các ngươi hai người có im không, lão bà tử trở về

phòng cho ta, cũng không sợ việc này truyền ra ngoài bị người chê cười

hay sao. Lão tam, ngươi mang vợ mình về phòng ngay, cái nhà này ngày nào cũng đủ thứ chuyện tào lao, loạn hết cả lên, không được ngày nào yên

ổn.”

Dương Tiểu An cũng ngồi xổm xuống đất khuyên Trần thị:

“Nương, người cũng nhanh đứng lên đi, mặt đất nhiều bụi bẩn a, người

nhanh đứng lên, có gì từ từ nói.”

“Ta đúng lên làm cái gì, các

ngươi ai cũng đều đi giúp đỡ tiểu tiện nhân kia, ngươi còn quản lão

nương làm cái gì a.” Trần thị nói xong lại đạp đạp chân khóc rống lên.

Dương tam đệ thở dài một tiếng, lôi kéo Ngưu thị đang khóc sướt mướt trở về phòng.

Mấy người lại một phen khuyên bảo, Trần thị mới lau nước mắt từ trên đất

đứng dậy, oán hận trừng mắt về phía phòng Ngưu thị mắng: “Tiểu tiện

nhân! Phi! Nhất định sẽ làm cho Tam Lang hưu ngươi.”

“Nương, người liền nói ít lại một câu đi.” Dương Tiểu An cự kỳ đau đầu đỡ Trần thị trở về phòng.

Thẩm thị cùng Hứa Thảo nhìn thấy rốt cuộc mọi việc cũng an tĩnh xuống, thế này mới lau mồ hôi, tiếp tục nấu cơm.

Bữa cơm này cả nhà ăn vô cùng áp lực, Ngưu thị không đi ra ăn cơm, Trần thị vừa ăn vừa mắng Ngưu thị vài câu. Dương lão cha thấy vậy tức đến mức

mắt trợn trắng lên.

Ăn cơm xong, Hứa Thảo giúp Miêu Miêu tắm rửa, lại trải tốt đệm chăn, thế này mới leo lên giường nghỉ ngơi.

Miêu Miêu nằm ở trong lòng Hứa Thảo, ngủ không được, nhẹ kéo kéo cánh tay Hứa Thảo, nhỏ giọng nói: “Nương… nương, con sợ.”

Hứa Thảo liền đem bé ôm vào lòng thật chặt, vỗ nhẹ lưng bé dỗ dành: “Miêu

Miêu không cần sợ nha, có nương ở đây rồi, ngủ ngoan nào, đừng sợ.” Trần thị cùng Ngưu thị cãi nhau xem như dọa hai cái đứa bé đều sợ đến mức

phát khóc.

Miêu Miêu khẽ ừ một tiếng, lại hỏi: “Nương, phụ thân đâu?”

Biết bé muốn hỏi cha đi nơi nào, Hứa Thảo ôm bé nhỏ giọng trả lời: “Phụ thân đi lên núi săn thú a, qua hai ngày nữa sẽ trở về, đến lúc đó phụ thân

mang thịt ngon trở về cho Miêu Miêu ăn nhé, được không?”

Miêu Miêu mở to hai mắt, gật đầu, nhu thuận nói: “Dạ, ăn… ăn thịt…”

***

Sáng sớm hôm sau, Ngưu thị cùng Trần thị còn tức nhau, Hứa Thảo cũng không

tiện nói thêm cái gì, chỉ có yên lặng làm tốt những việc của bản thân.

Ăn sáng xong, liền thu thập bát đũa, mấy nam nhân trong nhà lại đi trấn

trên làm việc, chỉ có mấy phụ nhân lưu lại.

Tiểu An cùng Hứa Thảo và Thẩm thị ở trong sân thêu thùa may vá, Trần thị đi về phòng nghỉ

ngơi, Ngưu thị từ ngày hôm qua đến giờ chưa hề đi ra, cơm tối qua và

sáng nay đều không ăn. Miêu Miêu cùng Quân ca nhi thì ngồi xổm trong sân cùng Tiểu Bạch chơi đùa.

Hứa Thảo không khỏi có chút lo lắng,

quay đầu nhìn liếc mắt nhìn một cái, nhỏ giọng nói: “Nhị đệ muội, tứ

muội, Tam đệ muội sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?” Sẽ không vì tức quá mà làm chuyện dại dột đi, Ngưu thị cũng không phải là loại người suy nghĩ

nông cạn a.

Hai người đều quay đầu nhìn thoáng qua căn phòng một

chút, Tiểu An thấp giọng đáp: “Không có việc gì đâu, buổi sáng Tam ca

nói với ta, nàng ta đang ở trong phòng ăn ngon, uống tốt. Ngày thường

không có việc gì sẽ lên trấn trên đi dạo, mua chút hoa quế cao, bánh đậu xanh linh tinh trở về cất trong phòng, làm sao có thể bị đói, đại tẩu,

ngươi cũng đừng lo lắng quá.”

“Còn không phải a, đại tẩu, ngươi

đây là quan tâm thừa a.” Thẩm thị cũng hé miệng nở nụ cười, “Tam đệ muội người này tẩu còn không biết sao, nàng ta làm sao có thể ngược đãi bản

thân mình, tẩu yên tâm đi, buổi sáng ta còn thấy nàng ta đi nhà xí, tinh thần rất tốt.”

Hứa Thảo cười cười nói: “Còn không phải ta lo lắng nàng làm việc gì ngốc sao, bất

quá không có việc gì là tốt rồi.”

Mọi người đang nói chuyện bên ngoài bỗng vang lên tiếng gõ cửa, Tiểu An lên tiếng trả lời, sau đó nhanh chân đi ra mở cổng, nhìn thấy người ở bên

ngoài liền ngẩn ra một chút, rồi mới kêu lên: “Cậu, sao ngươi lại tới

đây? Cậu mau vào ngồi đi, con đi gọi nương ra.”

Ở ngoài cửa đứng

một người nam nhân trung niên khoảng chừng bốn mươi tuổi, mặc một thân

vải thô, khuôn mặt nhìn có chút tương tự Trần thị, miệng lão ta hơi

nhếch lên nói: “Tiểu An, ta tìm nương của con có chút việc.”

Tiểu An nghe vậy liền quay đầu hướng về phía phòng Trần thị hô lớn: “Nương, cậu đến đây.”

Hứa Thảo cùng Thẩm thị nghe vậy, buông việc trong tay đi theo ra đón, giống Tiểu An cùng nhau gọi một tiếng cậu. Nam nhân này đúng là đệ đệ của

Trần thị, cậu của Dương Tiểu An gọi Trần Mậu.

Trần thị nghe thấy

tiếng Tiểu An, vội vàng đi ra, nhìn thấy là Trần Mậu, liền đem hắn kéo

vào, hỏi: “Tam đệ, đã xảy ra chuyện gì? Sao lại đến đây?”

Trần

Mậu hốc mắt có chút hồng hồng nói: “Nhị tỷ, tỷ giúp ta đi khuyên nhủ Như nhi đi, nàng giờ hết khóc lại nháo, ai khuyên gì cũng không nghe.”

“Tóm lại là có chuyện gì?” Trần thị nghe không rõ đầu đuôi liền vội vàng hỏi lại.

“Nó bị phu gia người ta hưu, bây giờ đang ở nhà làm ầm ĩ, aiz, nương nó mất sớm, ta lại không khuyên được nó, tỷ đi khuyên nó giúp ta đi, đứa nhỏ

này cũng đã náo loạn mấy ngày nay rồi.” Nhớ đến cái khuê nữ này, với

chuyện của nàng, Trần Mậu trong lòng cũng không thoải mái, con gái bị

thông gia hưu, trong lòng hắn cũng đau khổ, nhưng là có biện pháp gì bây giờ, con hắn gả qua nhà người ta mấy năm nay cũng không có con, nhà

người ta rốt cuộc không còn đủ kiên nhẫn đem hưu về. Nàng về nhà đòi

sống đòi chết, hắn cũng không còn cách nào khác mới phải chạy đến tìm tỷ tỷ giúp đỡ.

Trần thị nghe xong vẻ mặt ngốc lăng, mất vài phút

sau mới hồi thần, quay đầu sang nói với Tiểu An: “Tiểu An, phụ thân

ngươi về liền nói với hắn ta đi qua nhà biểu tỷ của ngươi, biết không?

Tiểu An gật gật đầu: “Nương, người nhanh chút đi thôi, biểu tỷ tính tình

quật cường, người nhớ phải khuyên nhủ nàng thật nhiều đó.”