Chương 12

Đoạn dây dùng để cột

chân gà có chút quen thuộc, lá màu xanh, có viền, có lông tơ ở trên mặt. Hứa Thảo chớp chớp mắt, nhìn lại nhìn, còn tưởng rằng mình nhìn nhầm.

“Vợ, sao vậy?” Phú Quý thấy nàng nhìn chằm chằm hai con gà rừng trong tay

hắn, nghĩ nàng muốn ăn gà liền nhếch miệng cười nói: “Vợ, có phải muốn

ăn thịt gà đúng không? Vậy để ngày mai làm thịt ăn nhé. Ta đều để lại

hai con này cho nàng.”

Hứa Thảo ngẩng đầu nhìn hắn, trong mắt

toàn bộ là vẻ không thể tin và mừng như điên, nàng cười cười chỉ vào

đoạn dây cột chân gà trong tay Phú Quý và hỏi: “Phú Quý, cái này này

chàng lấy ở đâu?”

Đoạn dây kia chính là dây khoai tây a, nhưng

quan trọng là ở thế giới này lại không có khoai tây. Hứa Thảo tới nơi

này mười mấy năm cũng chưa hề nhìn thấy khoai tây, nơi này cũng có vài

loại rau giống với kiếp trước, nhưng chủng loại không nhiều, chỉ có cải

trắng, hành, rau nhút, đậu nành, bí đao, cải ngồng, cải cúc, cây tể

thái, cây giao bạch, rau hẹ, cải củ, đồng hao, rau muống, rau dền, cải

thìa, măng, còn có hạt tiêu, gừng, tỏi cùng ớt. Ngoài ra chỉ có thêm bốn loại gia vị chính.

Nhiêu đó đều là rau người thế giới này bình

thường vẫn ăn, bởi vì hai phương Nam Bắc khí hậu khác biệt, có chút đồ

ăn ở phương Bắc sẽ không trồng được ở phương Nam, hoặc trồng được nhưng

sản lượng thấp và ngược lại. Ở kiếp trước, khoai tây là một loại rau củ

rất thông dụng, có nơi nghèo đói còn dùng khoai tây làm lương thực

chính. Khoai tây sản lượng cao, nếu là có thứ này, đối với dân chúng

nghèo khổ ở nông thôn ở đây sẽ không còn phải lo bị đói. Thế cho nên hôm nay nhìn thấy loại cây này, nàng sao có thể không vui?

Phú Quý nghĩ Hứa Thảo muốn hỏi hai con gà rừng trong tay hắn, cười nói: “Vợ, nàng ngốc a, đây là ta săn được ở trên núi mà.”

Hứa Thảo hờn dỗi liếc hắn một cái, nói: “Ai hỏi gà rừng trong tay chàng, ta hỏi đoạn dây cột chân gà là chàng lấy ở đâu ra.”

Nhìn thoáng qua đoạn dây xanh biếc, Phú Quý nở nụ cười đáp: “Tiện tay bứt ở

trong núi, không có dây thừng, nên dùng dây này trói tạm, làm sao vậy?

Vợ, nàng biết loại cây này?”

“Cũng không tính là biết.” Hứa Thảo

tiếp nhận gà rừng từ tay Phú Quý, đem đoạn dây kia cởi ra, rồi mang gà

rừng đi vào bếp, vừa làm vừa nói: “Thứ này là do ta ở trong một quyển

sách nhìn đến, rằng loại cây cũng có thể ăn, có thể làm lương thực.”

Phú Quý vừa nghe, liền vội vàng hỏi: “Vợ, nàng là nói thật? Nhưng sao ta không nhìn thấy trên cây có trái gì cả.”

Hứa Thảo đem gà rừng để vào trong góc bếp, dùng mui gỗ khuấy khuấy nồi canh xương, cười nói: “Cây này không ăn trái, mà là ăn củ, đào ở dưới đất

giống củ cải vậy đó. Phú Quý, ngày mai chàng còn lên núi săn thú không?

Nếu có thì cho ta đi theo với.” Nàng đối với cây khoai tây này cảm thấy

rất hứng thú, nếu có thể có củ, ngày mai nàng đào một chút, mang về nếm

thử, còn lại thì để qua năm trồng.

Nhưng mà, có chút phiền toái

là toàn bộ Chương Hà thôn đều là núi, là sông, trong thôn đất dư không

nhiều lắm, căn bản không có nhà ai thừa, nàng nghĩ muốn mua cũng không

có mà mua. Trừ phi lên núi khai hoang, mà chuyện này lại rất gian nan,

nàng bây giờ cũng chỉ mới chỉ dám có ý nghĩ mà thôi.

Phú Quý nghe nàng nói muốn theo hắn lên núi, liền vui vẻ đáp ứng. Thứ này không phải sinh trưởng tại thâm sơn nên nàng muốn đi theo cũng không có gì nguy

hiểm.

Buổi tối, cùng mọi người ăn cơm, Hứa Thảo dùng ruột già phơi

nắng dưới mái hiên xào tiêu, người một nhà ăn đều bảo ngon, nói tài nấu

ăn của Hứa Thảo rất tốt. Bọn họ nói đã từng ăn nhiều ruột già nhưng chưa có ai nấu ngon như Hứa Thảo.

Ngưu thị ngồi một bên nghe vậy,

nhanh tay gắp miếng ruột già cuối cùng nhét vào miệng, trào phúng nói:

“Đại tẩu làm đương nhiên là ăn ngon, không nhìn thấy tẩu ấy lãng phí

biết bao nhiêu là bột mì a, vậy mà chẳng chút đau lòng nào.” Dứt lời

liền quay đầu hướng Phú Quý nói: “Đại ca, mới cưới vào cửa có vài ngày

đã như thế, ngươi cũng đừng chiều đại tẩu quá, nữ nhân thì phải dạy dỗ

tốt a.”

Hứa Thảo cảm thấy phiền khi nàng ta luôn châm chọc khiêu

khích, không chờ Phú Quý nói thêm gì, nàng đã muốn mở miệng trước: “Tam

đệ muội lời này nói đúng, nữ nhân nên dạy dỗ, bằng không giống như tam

đệ muội ngươi ăn nói vô lễ như vậy liền thực sự không tốt.”

Ngưu

thị tức đến đỏ mặt tía tai, nhìn thấy tướng công và đại ca đều đang

trừng mắt nhìn bản thân, thế này mới không cam lòng ngậm miệng lại.

Mọi người ăn bánh bột ngô, ruột già xào tiêu, lại uống canh xương, đều cảm

thấy ở nông thôn mà có thể ăn những món ngon như thế này quả thật là

phúc khí.

Thẩm thị hỗ trợ thu thập bát đũa, lôi kéo Hứa Thảo, ôm

Quân ca nhi đi vào trong viện ngồi xuống. Hiện tại là tháng 10, thời

tiết ôn hoà, ăn ngủ buổi tối đều hơi lành lạnh, vô cùng thích thú.

Hứa Thảo nắm tay Miêu Miêu, bé nhìn thấy Quân ca nhi liền a a kêu lên, tay

nhỏ còn hướng về hắn vẫy vẫy, Hứa Thảo thấy thế vội nói: “Miêu Miêu, đó

là Quân ca nhi, là đệ đệ của con a, Miêu Miêu kêu đệ đệ đi.”

Miêu Miêu đại khái nghe hiểu Hứa Thảo nói, đầu tiên a a kêu lên hai tiếng, sau đó mới bắt đầu gọi: “Đệ... đệ...”

Học một lần có thể gọi chính xác, Hứa Thảo rất là vui vẻ, đem Miêu Miêu ôm

vào trong lòng, chọc lét nàng: “Miêu Miêu thật sự rất thông minh, là đứa nhỏ thông minh nhất mà nương biết a.”

Miêu Miêu cười khanh khách, không ngừng vặn vẹo người trốn tránh, miệng cũng kêu lên: “Nương... nương, nương a...”

Nhìn thấy hai người đùa giỡn ầm ĩ, Thẩm thị đem Quân ca nhi trong lòng thả

xuống đất, làm cho chính hắn lắc lắc chập chững chơi ở trong sân, cảm

thán nói: “Đại tẩu, khó trách đại ca đối tốt với ngươi như vậy, Miêu

Miêu không phải con ruột mà ngươi còn đối với nàng tốt như thế, ngươi

tâm địa thiện lương, đại ca không thương ngươi thì thương ai a.”

Hứa Thảo cũng đem Miêu Miêu thả xuống làm cho bé tự mình chơi, nhìn hai đứa trẻ đi vẫn còn chưa vững, nàng cười nói: “Cái gì thiện tâm với không

thiện tâm, Miêu Miêu mặc dù không phải do ta dứt ruột đẻ ra, nhưng nàng

là con của đại ca ngươi, ta đã gả cho đại ca ngươi, tự nhiên cũng muốn

đối tốt với đứa bé.” Nàng nói xong lại cười cười: “Hơn nữa bây giờ ta

đối với Miêu Miêu tốt, ngày sau bé cũng sẽ thật tình đối tốt với ta,

chuyện nhân quả trên đời chính là như thế.”

Hai người đang nói

chuyện vui vẻ, Phú Quý cũng đi ra, cùng với Hứa Thảo hàn huyên một lát ở trong sân, sau đó nhìn thấy sắc trời không còn sớm mới trở về phòng.

Miêu Miêu lúc này đã muốn ngủ say, Phú Quý ôm bé đứng một bên, Hứa Thảo

nhanh tay đem chăn đệm trải tốt, xoay người nói nhỏ: “Chàng mau đem Miêu Miêu ôm lên kháng đi, ta đi múc nước, chúng ta nhanh chút tẩy rửa rồi

nghỉ ngơi.”

Phú Quý ừ một tiếng, ánh mắt đen sâu nhìn chằm chằm Hứa Thảo một lát, mới đem

Miêu Miêu ở trong lòng nhẹ tay nhẹ chân đặt ở bên trong kháng. Hứa Thảo thấy vậy, mặt đỏ bừng, xoay người vội vàng đi xuống phòng bếp lấy nước ấm.

Bưng nước quay lại liền nhìn thấy Phú Quý đứng ở cửa nhìn chằm chằm xung

quanh, thấy Hứa Thảo liền cười: “Vợ, nhanh chút vào đi.”

Hứa Thảo bưng nước tiến vào, để ở một bên hướng Phú Quý nói:

“Chàng tẩy rửa trước đi.”

Phú Quý khoát tay: “Vẫn là nàng tẩy trước đi, một lát nữa ta tự mình múc nước được rồi.”

Hứa Thảo cũng không từ chối, chờ Phú Quý rời khỏi, đem cửa đóng lại, dùng

khăn lau nhanh toàn thân. Làm xong đem nước trong chậu đổ, Hứa Thảo đang tính đi vào trong bếp lấy một chậu nước ấm khác, không biết Phú Quý từ

chỗ nào đi ra nói: “Vợ, không cần đâu, ta vừa dùng nước lạnh rửa qua,

chúng ta trở về phòng ngủ thôi.”

Hai người vào phòng, Hứa Thảo

không vội vã lên kháng, mà đem tiền hôm nay nàng bán tương hoa quả lấy

ra, nhìn sang Phú Quý, nói: “Phú Quý, chàng xem, đây là bạc hôm nay ta

kiếm được.”

Lúc nói chuyện ánh mắt nàng trong veo, rất sáng, khẽ cong, rất sinh động.

Phú Quý nhìn thoáng qua số bạc kia, cũng không quá để bụng, chính là ngốc

ngốc nhìn chằm chằm hai mắt của Hứa Thảo, thầm nghĩ, mắt vợ mình thật là đẹp.

Xác thực, cả người Hứa Thảo, chỉ có đôi mắt là đẹp nhất. Đen

tuyền, cười rộ lên liền cong cong lại giống hình trăng khuyết, sáng

chói, vô cùng thu hút.

“Này, chàng nhìn cái gì thế?” Hứa Thảo

phát hiện lực chú ý của Phú Quý không phải ở số bạc vụn nàng cầm trong

tay, một lần nữa giống như hiến vật quý liền đưa đến trước mặt hắn, nói: “Chàng nhìn nhanh a. Đây là số bạc hôm nay ta kiếm được.”

Phú

Quý lúc này mới đem ánh mắt nhìn đến số bạc trong tay Hứa Thảo, cười

cười, từ trên đầu giường đặt gần lò sưởi đứng lên. Hứa Thảo thấy hắn đi

đến bên tủ gỗ, mở ra, mò bên trong nửa ngày, mới thấy hắn lôi ra một cái hộp gấm, cười tủm tỉm giao cho Hứa Thảo: “Vợ, đây là những thứ mẹ ruột

của ta lưu lại cho ta, bên trong ta có để dành một ít bạc, còn có một

cái ngọc bội và một cái vòng tay rất đẹp bà lưu lại. Nói là nếu sau này

ta lấy vợ, liền đem vòng tay đó giao cho nàng. Bất quá, những thứ này

đều dựa theo lời cha nói lại với ta.”

Đối với mẹ ruột của Phú

Quý, Hứa Thảo không có chút ấn tượng nào, đại khái chỉ biết cái tên

Dương Thần An là do mẹ ruột hắn đặt. Nghe tên, Hứa Thảo cảm giác mẹ ruột của hắn là một nữ tử ôn nhu, dịu dàng, haiz, thật sự là đáng tiếc.

Hứa Thảo mở hộp gấm ra, nhìn thấy bên trong có một khối ngọc bội, một cái vòng tay còn có hai lượng bạc vụn.

Ngọc bội và vòng tay đều một màu xanh biếc, cực kỳ xinh đẹp. Thật ra lại làm Hứa Thảo có chút hoảng sợ, bởi vì thứ này nàng có chút hiểu biết, đây

chính là ngọc bội và vòng tay làm bằng phỉ thúy a, đều dùng phí thúy tốt nhất để làm thành. Ở kiếp trước, nhìn trong cửa hàng trang sức vòng tay phỉ thúy, nàng đều ao ước, thèm thuồng không thôi. Bất quá, chỉ hơi đẹp một chút, xanh một chút, vân nước láng bóng một chút, giá đã đắt cắt cổ rồi, nàng căn bản không mua nổi. Vậy mà, nàng chưa bao giờ nghĩ đến mẹ

ruột Phú Quý lại lưu cho hắn đồ tốt như vậy.

Phú Quý nhìn thấy

hai lượng bạc vụn kia, hơi có chút ngượng ngùng nói: “Thời điểm làm đám

cưới bạc ta đều dùng hết, nhiêu đây bạc vụn là ngày hôm trước ta bán gà

rừng kiếm được. Vợ, nàng nhưng đừng có ghét bỏ, sau này ta sẽ cố gắng

săn thú, kiếm thật nhiều bạc, cho nàng ăn ngon, mặc đẹp, làm cho những

nhóm con dâu trong thôn đều hâm mộ ngươi.” Hắn nói xong, còn nở nụ cười

hớn hở nhìn Hứa Thảo lăng lăng.

Hứa Thảo gắt giọng nói: “Chàng nói bậy bạ cái gì đấy.”

Phú Quý cười hắc hắc hai tiếng, nói tiếp: “Vợ, mấy thứ này nàng giữ đi, ta

coi có chút đáng tiền, nhưng là do nương lưu lại nên chúng ta đừng bán

mà giữ làm đồ gia truyền nhé. Còn cái vòng tay này ngày thường nàng có

thể đeo.”

Hứa Thảo tức giận trừng mắt liếc hắn một cái, nói: “Ta

nào dám đeo, nếu bị nương và tam đệ muội nhìn thấy, các nàng còn không

làm ầm làm ĩ. Bất quá, mấy thứ này chàng giữ lâu như vậy mà nương cũng

không biết sao?” (Jun: nương ở đây là Trần thị nhé.”

Phú Quý cười nói: “Đương nhiên là không biết được, cha nói ta đem cất giấu cho kỹ, đừng để nương phát hiện.”