Chương 45

Trên đường đến huyện thành, Vân Chước tỏ ra rất hứng thú với việc lái xe ngựa. Cô liên tiếp hỏi Phúc Hi mấy vấn đề. Phúc Hi rốt cuộc cũng nhìn ra mục đích của Vân Chước

“Phu nhân muốn học lái xe ngựa không?”

"A, lái xe có khó không?" Vân Chước hỏi.

Cô có chút nóng lòng muốn thử nhưng lại sợ điều khiển xe lao xuống mương.

"Việc này không khó lắm, bất quá phu nhân vẫn là đợi tướng quân bình phục sau đó dạy người sẽ tốt hơn!"

Vân Chước cong môi. Thế thì cô thà không học còn hơn. Vân Chước không nói thêm gì nữa, Phúc Hi biết mình lại nói sai rồi. Hắn có chút xấu hổ và khẩn trương. Sau khi liên tiếp mắc lỗi nhiều việc, Phục Hi có chút hoài nghi bản thân.

Đến huyện thành, Vân Chước lập tức đi đến hiệu thuốc, giá của nấm linh chi là năm lượng bạc, chưởng quỹ tỉ mỉ phân tích giảng giải phổ cập cho cô một phen, sự khác biệt giữa nấm linh chi và những loại dược liệu khác, về giá trị chữa bệnh, Vân Chước cảm thấy rất có ý nghĩa. Cũng không muốn bán nó cho Mục Thời Nghi với giá mười lượng bạc, nên trực tiếp bán nó cho hiệu thuốc với giá năm lượng.

Những dược liệu khác có giá 500 văn, chủ yếu vẫn là Bạch Cập có giá nhất, những dược thảo khác thực chất chỉ là dược thảo, rất rẻ tiền. Vân Chước cầm trên tay cảm thấy nặng trịch, nhưng trong lòng thập phần hài lòng.

Đã thỏa thuận sau này có dược liệu sẽ đem đến đây bán, Vân Chước vui vẻ rời khỏi tiệm thuốc.

"Người đều bán hết rồi sao?" Phúc Hi ngạc nhiên hỏi.

"Bán rồi!"

“Nấm linh chi cũng bán rồi ?” Phục Hi lại hỏi.



Vân Chước gật đầu: "Ta bán nó với giá năm lượng bạc. Ta thấy nó có giá như vậy đã rất nhiều rồi!"

Cô đã rất chiếm lợi của Mục Thời Nghi rồi. Vả lại cô thập phần hưởng thụ cảm giác kiếm tiền này, vô cùng sảng khoái.

"..."

Phúc Hi nhất thời không biết phải nói gì. Vân Chước không quan tâm Phục Hi đang nghĩ gì, khi đi ngang qua tiệm vải, nàng bảo Phúc Hi dừng lại.

Bước vào tiệm vải, cô nói: “Chưỡng quỹ, ở đây các người có thu hà bao thành phẩm không, hoặc là có công việc làm hà bao không?”

Chương quỹ đánh giá Vân Chước một chút, quan trọng nhất là nhìn vào tay cô.

"Cho ta xem bàn tay của ngươi!"

Vân Chước đưa tay ra. Bàn tay của cô rất thô ráp, thoạt nhìn có vẻ đã quen làm những công việc nặng nhọc, không được chăm sóc cẩn thận. Người chưởng quỹ khẽ cau mày,

“Tay của ngươi không thích hợp làm vải sa-tanh hay lụa, chỉ cần làm một ít vải bông hoặc vải bố. Cắt mép vải rồi khâu lại, phía trên dùng dây rút, thêu hoa hoặc bất cứ thứ gì ở góc túi. Thêu hoa cỏ thì hai văn tiền một cái, không thêu thì một văn tiền một cái!”

Rẻ thực sự là rất rẻ. Nhưng Vân Chước không ghét bỏ ít tiền, thời điểm nghỉ ngơi một ngày làm mười cái, một tháng cô làm được ba trăm cái, nếu như hôm nào trời mưa không thể đi đào thảo dược thì có thể làm thêm vài cái.

"Vậy tôi lấy trước một trăm cái!"

"Được, ngươi ở thôn nào, họ gì, đặt cọc một lượng bạc!"



Vân Chước nhìn chủ quán, trợn mắt kinh ngạc nói: "Còn cần đặt cọc sao?"

"Đương nhiên là cần. Nếu ngươi được người quen giới thiệu đến mà ta cũng biết rõ về người quen đó, thì ta sẽ không tính phí đặt cọc!"

Chưởng quỹ nhìn Vân Chước nhạt nhạt nói: "ngươi có không?"

Vân Chước lắc đầu. Cô thực sự không quen ai cả. Chưởng quỹ viết một tờ giấy biên nhận, nhận một lượng bạc tiền đặt cọc, để Vân Chước cất giữ thật tốt, khi nào không làm việc này nữa thì đến lấy lại tiền cọc.

Còn đưa cho cô một trăm miếng vải bố làm hà bao, kim chỉ, sợi bố. Vả lại vải này đã được cắt sẵn nên không có vải thừa. Vân Chước yêu cầu người bán hàng đưa cho cô một khung thêu và vài thứ cần thiết, được một túi đồ lớn.

"Phu nhân người mua vải chưa?" Phúc Hi hỏi.

"Không có, ta lấy lại hà bao về làm!"

"..."

Phúc Hi lại một lần nữa không hiểu được suy nghĩ của Vân Chước. Trên đường về, cả hai đều im lặng không nói chuyện. Vân Chước suy nghĩ kiếm tiền. Phúc Hi nghĩ tới những gì Vân Chước đã trải qua trong ba năm qua, sao phòng bị như vậy, không tin tưởng tướng quân một chút nào.

"Phu nhân, người không thấy kỳ lạ sao?" Phúc Hi thấp giọng hỏi.

"Ngươi nói ta kỳ lạ cái gì?" Vân Chước nhạt nhạt hỏi lại.

Cô trong đầu đang suy nghĩ đến việc thêm vài bông hoa vào hà bao của mình. Tùy tiện khâu vài mũi, kiếm thêm một văn, so với làm hà bao đơn giản hơn nhiều.