Mục Thời Nghi mặt không đủ dày, không muốn tương lai tranh cãi với Mục Vượng Tài và Mục Nguyên thị luôn thất bại thì chẳng bằng kéo huynh đệ Mục gia đến đánh cho bọn họ một trận. Đảm bảo so với thu thập hai lão già đó sẽ khiến bọn họ đau tim lẫn đau lòng hơn.
Vẫn không thấy đau lòng thì xuất thủ đối phó với đám nhãi ranh nhà họ luôn, giải quyết chính xác từng đứa một. Nếu hai lão già đó vẫn không đau khổ, không có biện pháp khác sao? Sai, đó là sự trả thù khủng khϊếp nhất. Con cháu đều sẽ thất vọng về hai lão già này, bọn họ già còn có thể có những ngày lành được sao?
Vân Chước lại thở dài. Nghĩ đến lời của Sính Đình cô cũng cảm thấy yên tâm. Vân Chước không nghĩ đến việc tìm hiểu quá khứ Sính Đình rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, mỗi người đều có những bí mật của riêng mình. Nó cũng có không phải sao?
Cẩn thận lấy nấm linh chi ra. Mục Thời Nghi đi tới nói: “Chước Chước…”
Vân Chước ngước mắt nhìn Mục Thời Nghi thấy sắc mặt hắn không tốt, trong mắt tràn đầy áy náy. Cô thở dài:
"Huynh không cần phải xin lỗi ta, cũng không cần cảm thấy có lỗi với ta. Bọn họ nợ ta, ta sẽ tự mình đòi lại!"
"Nhưng mà…"
Vân Chước ngắt lời Mục Thời Nghi: “ Huynh đừng nhưng mà, huynh không thể đối phó hai lão gia hỏa kia không phải huynh không đủ tốt, cũng không phải huynh không lợi hại, mà là huynh không đủ vô sỉ, không đủ dứt khoát nên không thể đối phó với lão tú bà đó. Sau này huynh xem ta đây, dám đến gây sự ta, ta sẽ đánh bà ta răng rụng đầy đất!"
"..."
Mục Thời Nghi đang cau mày từ từ thả lỏng.
"Nàng đã đào được linh chi sao?"
Đề cập đến việc này, Vân Chước lập tức cao hứng.
"Vận khí của ta khá tốt. Huynh nói linh chi này có giá trị không? Đem nó tới hiệu thuốc ở huyện thành có thể bán được bao nhiêu tiền?"
"Nhìn phẩm cấp hẳn là vài chục lượng!"
Mấy chục lượng, có thể mua được rất nhiều rất nhiều thứ, Vân Chước lại càng vui vẻ hơn. Ngày nay nấm linh chi không thể trồng quy mô lớn, loại linh chi mọc hoang dã này có giá trị dược liệu cao hơn, vả lại nhìn lớp da bên ngoài của nấm linh chi trông rất sẫm màu, hẳn là phải được vài năm tuổi.
"Xem trời vẫn còn sớm, huynh có thể cho ta mượn xe ngựa được không? Buổi chiều ta đi huyện thành bán nấm linh chi!"
"Không bằng bán cho ta, ta lấy đó để tặng người bạn!"
"?"
Vân Chước nhướng mày.
"Ta có một bằng hữu sức khỏe không tốt, cần thiên tài địa bảo để kéo dài tuổi thọ. Nấm Linh Chi của nàng phẩm cấp rất tốt, ta sẽ nhờ Nhất Hiên gửi đi!"
Vân Chước ngược lại sẵn lòng bán đồ cho Mục Thời Nghi, nhưng cô cũng có những băn khoăn và quan điểm của riêng mình.
"Vậy để ta đi huyện thành hỏi xem nó trị giá bao nhiêu bạc, ta sẽ không chiếm tiện nghi của huynh, huynh cũng sẽ không chịu thiệt!"
Mục Thời Nghi trầm mặc một lát, mới đáp: “Được!”
Vân Chước rửa sạch dược liệu rồi phơi khô, dự định lát nữa đem lên huyện thành để bán, tất cả được bao nhiêu tiền cô sẽ tích góp từ từ, rồi mua một mảnh đất hoang ở đây, thuê người khai hoang xây nhà. Cô sẽ sống một cuộc sống sung túc, đó cũng là một kiểu trả thù nhà họ Mục về mặt tâm lý và tinh thần.
Hoàng thẩm đã chuẩn bị xong bữa trưa, chỉ đợi chủ tử bọn họ tới sẽ lên món..
Đang lúc chuẩn bị dùng đũa ăn cơm, Bạch Dật Hiên mở cửa đi vào, nhìn thấy nấm linh chi dưới mái hiên, hai mắt hắn sáng lên, bước tới cẩn thận cầm lên xem xét.
" Nấm linh chi này nhìn phẩm cấp không tồi, hái được sáng nay sao?”
Vân Chước dùng sức gật đầu, mong đợi nhìn Bạch Dật Hiên, "Ngươi biết y thuật, ngươi cảm thấy loại nấm linh chi này thế nào?"
"Nhìn da và chất lượng, đáng giá mười lượng bạc!"
Bạch Dật Hiên nói sự thật. Vân Chước nheo mắt lại, sau khi nghĩ đi nghĩ lại, cảm thấy hắn nói đúng. Nấm linh chi tuy là thứ tốt, có thể đắt tiền, nhưng mười lạng bạc cũng rất đắt rồi. Giá cả rất hợp lý, không đặc biệt cao, cũng không thấp lắm.
Mục Thời Nghi khẽ thở dài và nhìn Bạch Dật Hiên với ánh mắt không đồng ý. Bạch Dật Hiên nhướng mày nhưng không để ý đến lời nhắc nhở của Mục Thời Nghi, nói với Vân Chước: "Nếu là nhân sâm trăm năm thì ngược lại có giá vài trăm lượng, nếu là nhân sâm ngàn năm thì đó là bảo bối vô giá!"
"Nhân sâm a, đừng nói trăm năm nghìn năm, vài chục năm cũng rất khó tìm, Cuộc đời ta có thể đào được một hai cây đã cảm tạ trời đất!"
Vân Chước đối với nấm linh chi có thể bán được mười lượng đã rất thỏa mãn. Nhưng cô vẫn muốn đi đến tiệm thuốc huyện thành hỏi giá cả lần nữa sau đó mới quyết định có bán nó cho Mục Thời Nghi hay không. Cũng nhân tiện bán hết những dược liệu khác, rồi học lái xe ngựa.
Sau bữa ăn,Vân Chước muốn đi huyện thành, Phục Hi đánh xe, Tùy An muốn đi theo nhưng bị Vân Chước từ chối. Để cô ấy ở nhà uống thuốc miễn ban đêm lại khó chịu đến chết đi sống lại, mọi người nhìn thấy lại trong lòng không chịu nổi.
Sính Đình muốn đi theo Vân Chước cũng không đáp ứng, để Sính Đình ở nhà cùng với Mục Thời Nghi bồi dưỡng tình cảm.
"Phúc Hi, đi thôi!"