“Ông đây là rãnh đến hoảng rồi à, chẳng bằng đi xuống ruộng nhổ cỏ, không thì về nhà lôi con dâu của ông ra đánh một trận, xem nàng ta có ồn ào với nhà ông không, xem nàng ta có hay không gọi nhà mẹ đẻ đến đánh nát nhà các người!”
"Thật là, ăn củ cải mặn còn lo nhạt.”
Vân Chước nói xong liền đảo mắt, cõng sọt thảo dược trên lưng bước đi nhanh. Cô căn bản không quan tâm những người này nghĩ gì hay nói gì về mình. Cô chỉ muốn sống tốt, sống thoải mái và vui vẻ.
"Ngươi, ngươi, ngươi..." Đại bá thôn không ngờ Vân Chước tính khí lại thẳng thắn như vậy. Nàng ta muốn mắng ai thì mắng người đó.
Ông ta cùng Mục Vượng Tài có quan hệ họ hàng thân thiết, đương nhiên sẽ giúp Mục Vượng Tài nói chuyện.
Nói về nhà đánh con dâu, ông thực sự không giám.
Mấy người con dâu nhà ông gần nhà mẹ đẻ, huynh đệ trong nhà lại nhiều, này không nên trêu vào. Ông dám đánh con dâu, con dâu còn không trở về nhà mẹ đẻ gọi huynh đệ đến đánh chết con trai ông sao?
Nghĩ tới đây, đại bá thôn run rẩy, cảm thấy mình đã bị Mục Vượng Tài lừa gạt, bị đem ra làm vũ khí. Khi ông trở về nhà kể chuyện này cho vợ già của mình đã bị bà hung dữ mắng cho một trận:
"Vậy Mục Vượng Tài và Mục Nguyên thị lòng dạ thật độc ác, trong nhà có tiền còn muốn bức Vân thị đưa khoá vàng ra bán để cho Mục Diệu Tây đi thi, không đưa con hung dữ đánh Vân thị một trận, đánh người toàn thân là vết thương, suýt chút nữa là chết rồi, hai lão già còn ngạo mạn như vậy. Chẳng phải vì nhà mẹ đẻ của Vân thị ở xa, cha mẹ một năm cũng không đến gặp được một lần, nên ỷ thế bắt nạt sao? Ông cũng vậy, ngu xuẩn, Mục Vượng Tài nói gì cũng tin, ông sau này ít qua lại với ông ta một chút, để tránh bị bán còn giúp người ta đếm tiền.”
"Đáng đời ông hôm nay bị Vân thi chỉ trích, thật sự đúng là ăn củ cải mặn còn sợ nhạt, trong nhà bao nhiêu việc như vậy ông không quản, ông còn muốn quản chuyện người khác, ăn no rửng mỡ.”
Người đại bá rất xấu hổ khi bị mắng, đặc biệt là khi con dâu của ông nghe thấy được, còn giúp vợ già nói Mục Vượng Tài, Mục Nguyên thị hành vi xấu xa, ông càng đỏ mặt hơn, quyết định sau này sẽ không để ý đến Mục Vượng Tài nữa.
Vân Chước ngược lại rất hờ hững. Sau khi về đến nhà, cơn giận đã nguôi ngoai, cô đi lấy nước rửa thảo dược và phơi nắng.
Cô rửa sạch Bạch Cập sau đó cắt thành lát mỏng, tính toán một lúc nữa đặt lên ngói để phơi khô, đến khi nào giá cả trên thị trấn cao một chút thì lấy ra bán.
Làm xong những việc này, cô đi giúp Hoàng thẩm làm cơm, Hoàng thẩm hoảng sợ vội vàng từ chối:
“Phu nhân, thực sự không dám để người làm việc này, cứ để nô tì làm. Nô tỳ đã chuẩn bị xong nước nóng, đưa đến phòng tắm cho người rồi, người mau mau đi tắm rửa đi thôi!”
"..."
Vân Chước từ trong bếp đi ra. Cô định dùng chổi quét rác, nhưng sân viện sạch sẽ, không có một chiếc lá rơi nên không cần đến cô chút nào.
Cô đi ra sân sau, thấy vườn rau ướt đẫm, rất rõ ràng là hạt giống đã được gieo trồng rồi tưới nước nên cũng không cần cô phải làm gì. Cuối cùng chỉ có thể đi tắm.
Sau khi tắm xong, Vân Chước ngồi vừa chải tóc vừa nghĩ phương pháp kiếm tiền.
Cô có thể nấu rất nhiều món ăn, làm rất nhiều loại bánh ngọt rồi đem đi bán. Nhưng vậy cũng không tốt, có thể để lộ điểm gì đó.
Hay là làm hà bao, nguyên thân tay nghề may vá cũng không tồi. Cô có thể làm hà bao trước để luyện tập. Thực ra cô cũng biết thêu, chỉ là không được tính tế, tỉ mỉ như thợ chuyên nghiệp.
"..." Nghĩ tới đây, Vân Chước có chút choáng váng.
“Mẹ, con chải tóc cho mẹ được không?” Sính Đình ôm cổ cô nhẹ nhàng hỏi.
Vân Chước thích Sính Đình làm nũng với mình, vì vậy cô ngay lập tức nói:
"Được!"
Cô bé nhẹ nhàng cầm lược, chậm rãi chải tóc. Vân Chước cảm thấy rất thoải mái. Không kiềm chế được hát nghêu ngao. Sính Đình nghe cô hát cười híp mắt. Mục Thời Nghi ngồi ở một bên, nghe Vân Chước ngâm nga câu hát quen thuộc, ngước mắt nhìn mây phía chân trời. Vân Chước hắn yêu nhất định sẽ quay lại, hắn chắc chắn nghĩ.
Bữa tối đơn giản hơn nhiều. Nhưng đối với Vân Chước, một người không kén chọn đồ ăn thì như vậy đã rất tốt rồi.
Bữa ăn có thêm Bạch Dật Hiên ngồi cùng, Cô cũng không cảm thấy có gì không thích hợp, dù sao đây cũng là nhà của Mục Thời Nghi, hắn muốn làm gì là việc của hắn.
Nhưng khi Phục Hi dẫn một cô gái cao gầy, dáng dấp không tồi vào cửa, cô vẫn ngẩn ngơ một lúc.
Đây là mới mua người về sao? Hay là người Mục Thời Nghi thích? Hôm nay liền tìm được rồi?