Chương 25

Muc Nguyên thị đã đi qua ngôi nhà này hai lần nhưng lần nào cũng bị ngăn cản.

Người ngăn cản bà ta nói chuyện rất lễ độ, chỉ nói rằng tướng quân bị thương, cần tịnh dưỡng. Phu nhân thân thể khó chịu không thích hợp tiếp khách.

Khách? Người ngoài?

Mộ Viễn Thi tức giận chửi bới, thấy người ngăn cản bà cũng không cau mày lấy một lần, bà ta lại bắt đầu khóc lóc và nói mình là mẹ của Mục Thời Nghi, mẹ đẻ. Bà biết mình sai nên tới để xin lỗi, mong Mục Thời Nghi sẽ tha thứ cho bà.

Đáng tiếc người ngăn cản bà lại có khuôn mặt lạnh lùng như vậy. Để bà ta hành động như một chú hề, phớt lờ bà ta, thậm chí còn không vào thông báo cho Mục Thời Nghi việc này.

Ban đêm bà không thể ngủ ngon, trong lòng khó chịu, trở mình liên tục, lão già bên cạnh thì ngáy rất to, bà chán ghét chậc lưỡi, sau đó nghe thấy một tiếng động, tiếng động rất nhỏ. Bà ta ngập ngừng kêu lên:

“Ai?”

"..."

Triệu Nghị trong bóng tối có chút kinh ngạc. Vẫn có người chưa ngủ sao?

Bất quá Triệu Nghị không nhúc nhích cũng không sợ hãi, nhanh chóng lấy một vật gì đó hướng về phía tiếng động bóp nát, ngay lập tức căn phòng tràn ngập hương thơm, một giây sau Mục Nguyên thị đã chìm vào giấc ngủ.

Hắn bước đến cạnh tủ đồ, hơi dùng sức đẩy tủ đồ ra một chút, phát hiện phía sau được dấu một hộp đựng bạc. Hắn đưa tay ra lấy, nhảy qua đường cửa sổ, cố ý tạo ra tiếng động.

"Ai?"

Triệu Nghị cũng cố tình vấp phải băng ghế, gây ra tiếng động lớn, để lại nhiều dấu chân lớn trên mặt đất, sau đó có người thức dậy.

Nhìn thấy bóng người đang trèo tường ra ngoài, sửng sốt một lúc rồi hét lên: "Bắt tiểu tặc, bắt trộm!"

"Dậy đi, dậy đi, dậy đi, chúng ta bị cướp, chúng ta bị cướp!"



Sau âm thanh đùng đùng, đám nam nhân trong Mục gia đều thức dậy, khi mở cổng chính vẫn có thể nhìn thấy một bóng đen chạy về phía bên ngoài thôn.

"Đuổi, đuổi theo..."

Nhưng bọn họ làm sao có thể đuổi kịp bóng đen? Bóng đen đã sớm biến mất. Huynh đệ Mục gia thở hổn hển vội vã về nhà.

Mục Nguyên thị còn đang gào khóc thảm thiết, đủ loại lời lẽ bẩn thỉu độc ác, không từ nào lặp lại. Bởi vì chiếc hộp đựng bạc của bà ta đã mất.

"Tên trộm chết tiệt..."

"Báo quan, báo quan!"

Đúng vậy, phải báo quan.

Không thể đợi đến trời sáng, lập tức phải xuất phát đến nha môn huyện báo quan.

Đây không phải là chuyện nhỏ, bên trong là tất cả bạc của Mục gia, tính toán tổng cộng phải một hai ngàn lượng bạc.

Nếu không thể tìm về, thời gian tới sẽ sống như thế nào đây? Nghĩ đến đây Mục Nguyên thị suýt nữa ngất đi. Mục Vượng Tài cầm tẩu thuốc liên tục đi qua đi lại.

"Đại Lang, Nhị Lang, hai ngươi cùng đi đến chỗ của lão tam bảo hăn đến đây một chuyến, tiện thể xem xem người kia có ở đó hay không?"

"Vâng!"

Mục Đại Lang và Mục Nhị Lang lập tức đi đến cuối thôn. Mục Vượng Tài nói với Mục Tư Thủy và Mục Quảng Tông:

"Hai ngươi lập tức lên huyện báo quan, sau đó gọi Diệu Tây trở về.” Mục Vượng Tài cố gắng hết sức để tỏ ra bình tĩnh, nhưng giọng nói và cơ thể ông run rẩy, bước đi loạng choạng.



Tất cả phụ nhân trong nhà đều hoảng sợ. Không dám nói một lời, không dám thở mạnh.

Mục Nguyên thị ở bên kia đang khóc kêu trời gọi đất, ai đến an ủi đều bị bà mắng mỏ, không thì xô đẩy đánh đập. Mấy hài tử sợ hãi trốn trong phòng không dám ra ngoài.

Mục gia một mớ hỗn loạn. Gà bay chó chạy.

Triệu Nghị nhẹ nhàng nhảy vào đường cửa sổ:

"Tướng quân, đã giải quyết ổn thỏa!"

“Ừ!” Trong phòng vang lên một âm thanh yếu ớt . Triệu Nghị trở lại phòng, Phúc Hi thấp giọng hỏi:

"Đi giải quyết công việc à?"

“Um, ngủ sớm đi!”

Phục Hy cũng không hỏi nhiều về việc hắn làm. Bọn họ có thể đi theo Mục Thời Nghi lên núi đao xuống biển lửa. Mục Thời Nghi đối với bọn họ có ơn cứu mạng, cho họ cuộc đời mới, trước đây họ là những đứa trẻ mồ côi không nơi nương tựa, đi theo Mục Thời Nghi bọn họ mới có nơi che mưa chắn gió, bây giờ mới có hình dáng giống một con người, mọi việc lấy Mục Thời Nghi làm đầu.

Triệu Nghị đã làm gì không quan trọng, quan trọng là bọn họ phải giữ im lặng, dù có chết cũng không thể tiết lộ bất cứ điều gì.

Khi cổng chính có tiếng gõ cửa, Vân Chước đang ngủ giật mình, tim đập dữ dội, hoảng sợ suýt nữa ngất đi.

“Sính Đình…”

Cô nhẹ nhàng kêu cứu.

"Mẹ, mẹ sao vậy? Mẹ?"

Sính Đình kêu lên.