"..."
"..."
Hai mẹ con khẽ cau mày quay qua nhìn nhau. Vân Chước suy nghĩ một lúc rồi nói:
"Sính Đình, chia cho cha con một ít!"
"..."
Sính Đình cầm một nắm mứt trái cây đưa cho Mục Thời Nghi. Mục Thời Nghi đưa tay ra và nhận lấy nó. Mứt trái cây có vị chua chua ngọt ngọt nhưng hương vị cũng chỉ có vậy thôi.
Hắn đã từng ăn món mứt hoa quả ngon hơn thế này.
“Ăn ngon không?”
Sính Đình đột nhiên hỏi.
"Thật ngon!"
Mục Thời Nghi gật đầu.
“Đây là lần đầu tiên con được ăn kẹo trái cây, ngày trước ở nhà cũng có, bà nội chỉ đưa cho ca ca, tỷ tỷ, đệ đệ, muội muội ăn thôi, không cho con. Bà mắng con là đồ lỗ vốn, sớm muộn gì cũng sẽ là của nhà người ta, mắng nương là sao tang môn, ngày ngày bắt nương làm việc, bà, bác gái và thím sang nhà hàng xóm cắn hạt dưa, bà còn xúi giục ca ca, tỷ muội ức hϊếp con.!"
Giọng của Sính Đình rất trong trẻo. Với chút oán giận và sự ngây thơ của một đứa trẻ, con bé nhìn Mục Thời Nghi như vậy như thể đang chờ đợi hắn làm chủ cho hai mẹ con họ.
"Con một mực chờ người trở về cứu chúng ta, người cũng không đến. Lúc mẹ bị đánh đập tàn nhẫn, người không đến. Lúc con bị ức hϊếp người cũng không tới..."
Sính Đình nói xong miệng mím lại, nước mắt ngay lập tức rơi xuống. Đưa tay hất mứt trái cây ra khỏi tay Mục Thời Nghi rồi chất vấn:
“Sao người lại ăn mứt trái cây mẹ con mua?”
"..."
Mục Thời Nghi nhất thời cảm thấy vô cùng áy náy.
"Chước Chước, Đình Đình, thật có lỗi với hai mẹ con hai người, về sau ta sẽ bù đắp!"
Vân Chước thậm chí còn choáng váng hơn.
Có gì đó không đúng...
Một hài tử ba tuổi, cho dù là thiên tài cũng không nên có vẻ mặt này, cũng không thể nói được những lời như vậy.
Nhưng con bé nói rất rõ ràng. Vân Chước đột nhiên cảm thấy mình biết một bí mật lớn.
Có thể cô không phải là người đặc biệt duy nhất trong gia đình này, hài tử này không phải là... Trọng sinh, biết trước tương lai nên có oán hận rất lớn đi. Vân Chước thở dài đưa tay lau nước mắt cho Sính Đình.
"Sính Đình đừng khóc, không ai có thể ức hϊếp con nữa rồi!"
Sính Đình nhìn Vân Chước một lúc, sau đó nhào vào lòng nàng, rụt rè kêu lên:
"Mẹ!"
"..."
Điều này thật kỳ lạ.
Con bé rụt rè cẩn thận từng li từng tí trước mặt cô, còn đối với Mục Thời Nghi thì đầy hận thù và tức giận. Chẳng lẽ sau này Mục Thời Nghi sẽ làm gì đó có lỗi bọn họ... Có chuyện gì với Sính Đình?
Có chút loạn.
Vân Chước vỗ lưng Sính Đình và trừng mắt nhìn Mục Thời Nghi.
Bề ngoài trông cũng giống người tốt, mà làm những chuyện không giống người.
Cho hắn ăn, trêu con gái cô khóc mà không biết đến dỗ dành.
Mục Thời Nghi tay chân lúng túng, không biết nên dỗ dành con gái thế nào, hắn chưa bao giờ làm việc này. Nhìn thấy Vân Chước nhẹ giọng dỗ dành con gái, dùng tay nhẹ nhàng vỗ lưng, hắn nhìn thấy trong mắt, khắc ghi trong lòng.
Hóa ra đây là cách để dỗ dành con gái.
Hắn muốn tự mình thử, nhưng xét thái độ của con gái đối với hắn, không gần gũi với hắn một chút nào...
Mục Thời Nghi hận Mục gia. Vợ và con gái lẽ ra phải vui vẻ chào đón hắn, giờ lại nhìn hắn như một người xa lạ, một kẻ thù, một tội nhân.
Bầu không khí rất xấu hổ, mọi người đều cảm thấy khó xử. Mãi đến khi vang lên tiếng vó ngựa, Triệu Nghị bưng một hộp thức ăn lớn đi vào,
"Tướng quân, thuộc hạ đã mang đồ ăn về!"
Bây giờ không có bàn ghế, chúng chỉ được đặt tùy ý trên sàn. Một ít món xào và cơm trắng.
"Chước Chước, Đình Đình, chúng ta ăn cơm đi, ăn xong đi ngủ sớm, những đồ vật cần thiết ngày mai sẽ được giao tới!"
"Hai ngươi muốn cái gì, nói cho ta biết, ta sẽ bảo Triệu Nghị mua!" Mục Thời Nghi đã rất ăn nói khép nép.
Vân Chước nghĩ về thỏa thuận, cô không muốn làm ai xấu hổ. Cô cũng không phải là người ngang ngược. Có đồ ăn và thức uống thì ăn thôi. Sau này trả ơn sau.
“Sính Đình, ăn thôi!”
Cô đưa bát cơm và đũa cho Sính Đình rồi gắp cho con bé một ít đồ ăn. Sính Đình ăn bất cứ thứ gì Vân Chước gắp cho, không kén chọn chút nào.
Vân Chước cũng vậy, cô có thể ăn bất cứ thứ gì mình có, chưa kể bây giờ đồ ăn rất ngon và cơm trắng đủ thơm.
Hai mẹ con ăn uống vui vẻ.
Trong mắt Mục Thời Nghi, cứ như thể bọn họ chưa bao giờ được ăn, như đang ăn sơn hào hải vị.
Hắn cảm thấy đồ mình đang ăn nhạt nhẽo vô vị, khó mà nuốt trôi.
Triệu Nghị tránh đi, cùng những người khác ăn cơm, họ cũng ăn mấy món xào nhưng cơm nhiều hơn.
Mấy người ngồi xa xa, nuốt đồ ăn xong thì lẩm bẩm:
“Làm tướng quân khó quá!”
"Triệu Nghị ca, huynh nói xem tướng quân sẽ bỏ qua như vậy à?" Triệu Nghị không nói.
Bỏ qua? Hắn không nghĩ vậy. Tướng quân của họ không phải là người nhân từ. Hiện tại sở dĩ chưa ra tay, là bởi vì thời cơ chưa tới, khi thực sự có cơ hội, nhất định sẽ quay lại báo thù.
"Đừng suy nghĩ nhiều, ăn nhanh đi, chăn ga gối đệm và những vật dụng khác sẽ sớm được giao đến, chúng ta còn có rất nhiều việc phải làm!" Bạch Nhất Hiên thong thả ung dung, văn phong bất định.
Hắn đương nhiên rõ ràng lúc này Mục Thời Nghi trong lòng khó chịu , áy náy. Nhưng điều này có thể kéo dài được bao lâu? Hãy nghĩ đến người đến kinh thành trước.
Vân Chước nhìn không giống người dễ đối phó. Sau này sẽ còn vấn đề để cãi vả, chắc chắn sẽ ồn ào lớn.
Hắn thấy đau đầu thay Mục Thời Nghi.