Chương 13

"Không thể nào!" Mục Thời Nghi nói không cần suy nghĩ.

"Vậy huynh có thể hưu ta!" Vân Chước lùi lại một bước.

"Cũng không được!"

Vân Chước nhìn Mục Thời Nghi. Cô không nói gì cả. Trong đầu cô không có nhiều ký ức về Mục Thời Nghi, dù là yêu, ghét hay oán hận. Giống như Sính Đình. Cô biết mình có một cô con gái như vậy nhưng cảm xúc của cô dường như bị thứ gì đó cản trở. Thích và không thích, cô hoàn toàn không biết gì.

"Haizzz!"

Vân Chước hít một hơi thật sâu, đóng cửa sổ nhỏ lại, sau đó cởϊ qυầи áo, để lộ vết bầm tím trên người. Cô cũng cởϊ qυầи, để lộ đôi chân thon dài trắng nõn. Vì thân hình trắng trẻo của cô nên những vết sẹo hiện rõ hơn. Thậm chí còn đáng sợ hơn.

“Đây là mẹ huynh đánh, huynh có biết tại sao bà đánh ta không? Bởi vì Mục Diệu Tây sắp thi và nói với ta rằng ở nhà không có tiền nên bà bảo ta lấy cái khóa vàng ra bán cho bà ấy bán, để lấy tiền đưa cho Mục Diệu Tây đi thi!”

Giọng nói của Vân Chước rất bình tĩnh, như thể cô đang kể chuyện của người khác. Sau đó từ từ mặc lại quần áo. Trên mặt hắn không có biểu tình gì.

“Ta không đưa thì bà sẽ đánh chết ta. Ta nằm trên giường suốt hai ngày mà không có một giọt nước nào. Bà ấy muốn cho ta thấy bà ấy lợi hại đến mức nào, để ta biết sợ mà chịu chủ động lấy đồ ra!"

"Hãy nhìn những người trong nhà này, họ đều trắng trắng nộn nộn. Hai mẹ con chúng ta ốm yếu gầy gò như ăn xin, mỗi ngày ta làm việc không ngừng nghỉ, từ trong ra ngoài, từ việc nhỏ đến việc lớn đều đến tay ta, ăn không đủ no, mặc không đủ ấm!"

“Ba năm qua, số lượng hồi môn nhỏ bé của ta đã bị lấy đi không còn lại gì. Chiếc khóa vàng là vật chứng duy nhất để ta tìm lại cha mẹ mình, cho dù có bị đánh chết cũng không thể giao ra!"

"Nằm trên giường hai ngày ta cuối cùng cũng minh bạch, người tốt sẽ bị bắt nạt, ngựa tốt bị người cưỡi, cho nên ta phản kháng!"

“Ta kề dao vào cổ mẹ huynh, cho mọi người biết chuyện. Tộc trưởng và trưởng thôn đến ép cha huynh trả lại của hồi môn và bạc cho ta, tổng cộng là hai mươi lượng bạc!”

"Ta mang lên huyện và mua những thứ bên ngoài!"

“Ta vốn là muốn mang Sính Đình đi thật xa, nhưng sức khỏe không cho phép, sợ ta chết trên đường, thậm chí thi thể cũng không có người đến nhận, sợ Sính Đình sống lang thang trở thành ăn xin, vì vậy nên ta đã chịu đựng chán ghét trở về Mục gia!”



Vân Chước từ trong túi móc ra một con dao găm và một chiếc rìu

"Đây là hai thứ đắt tiền nhất mà ta mua. Chúng dùng để tự vệ, đồng thời cũng để giúp ta chống trả khi tuyệt vọng!"

"Cho nên Mục Thời Nghi, ta không nợ huynh cái gì, hoà ly cũng được, hưu thê cũng được, ta không thể cùng huynh sống, cũng không thể hiếu kính cha mẹ huynh. Nếu Mục gia dám ức hϊếp mẹ con chúng ta lần nữa, ta nhất định sẽ rút con dao này ra thu thập bọn họ!” Mục Thời Nghi nhắm mắt lại.

Hắn thực sự không thể gϊếŧ được cha mẹ mình, những lời đó chỉ là đe dọa mà thôi. Nhìn vết sẹo trên người Vân Chước và những lời của cô nói, hắn thực sự muốn gϊếŧ người.

"Chước Chước, ngoại trừ hoà ly và hưu thê, những chuyện khác đều do nàng quyết định!" Tâm tư Vân Chước hơi thay đổi:

“ Hưu phu có được không?”

"Không được!"

Mục Thời Nghi kiên quyết nói.

Hắn biết trong lòng Vân Chước có hận ý và oán hận. Hắn có thể từ từ bù đắp. Nhưng nếu họ thực sự hòa ly, sợ rằng Vân Chước sẽ không bao giờ cho hắn cơ hội đến gần nàng.

"Chước Chước, lần này ta lập công lớn, triều đình muốn ban thưởng cho ta, ta dự định dẫn nàng về kinh thành , sau đó ta sẽ xin cho nàng phong hiệu cáo mệnh phu nhân!"

"Ta sẽ không đi cùng huynh!" Vân Chước lập tức cự tuyệt.

Núi sụp mọi người đều chạy. Nếu cô theo Mục Thời Nghi đến kinh thành, nơi đất khách quê người, không có tiền, bị người của Mục Thời Nghi vây quanh, họ sẽ nhốt cô lại, gọi trời trời không thấu, gọi đất đất không nghe.

"Nếu huynh thật sự nhớ nhung mối quan hệ trước đây của chúng ta, hãy để ta tự lập môn hộ, hoặc theo ta đến gặp tộc trưởng để ta rời khỏi nhà họ Mục, cho dù là sống trong một ngôi nhà tồi tàn hay trong một hang động đều được."

Vân Chước nhìn Mục Thời Nghi, “ Đây là điều duy nhất ta hy vọng huynh làm cho ta!”