"Lão tam, ngươi định làm gì?" Mục Vượng Tài kêu lên. Hắn vô cùng hoảng sợ.
"Cha, tôi đột nhiên cảm thấy cha không xứng để tôi gọi cha là cha. Tôi bắt đầu ra ngoài làm việc chăm chỉ từ năm 12 tuổi, số tiền tôi kiếm được đã xây được ngôi nhà lớn trước mặt. Sau này, ông nói chúng ta có nhiều huynh đệ, sau này sẽ phân gia, được, tôi đi làm kiếm bạc lần nữa, xây dựng thêm sáu tiểu viện, nghĩ tới sau này huynh đệ chúng ta có thể thân thiết với nhau, có thể giúp đỡ lẫn nhau! "
"Trước khi tôi cưới Vân Chước, ông và mẹ tôi một người muốn tôi cưới biểu muội nhà cô, còn một người lại muốn tôi cưới biểu muội nhà chú và dì, chỉ vì tôi từ chối, nên ông thấy cô ấy không vừa mắt ở mọi nơi. Sao các người có thể làm chuyện vô lương tâm như vậy? Tôi cũng không bất ngờ, nó chỉ khiến ta hiểu rõ hơn, ông không xứng đáng với những nỗ lực của tôi, cũng không xứng đáng với những vinh hoa phú quý tôi đã mang tới." Mục Thời Nghi che vết thương.
"Phúc Hi!"
"Có Thuộc hạ!"
"Ba năm qua ta đã nhờ ngươi mang những gì về cho Chước Chước, ngươi đếm lại hết, yêu cầu họ trả lại đầy đủ, sau đó mang ra ngoài tìm nơi chôn!"
"Những thứ họ mang qua đã làm bẩn đồ của tôi và Chước Chước!" Vì vậy, hắn thà lấy nó vứt nó hoặc đem chôn chứ không cho bọn họ.
Mục Thời Nghi nhờ người đẩy hắn ra sân sau, hắn muốn xem nơi mẹ con Vân Chước sống khi hắn không có ở nhà?
Hắn cảm thấy khó chịu, rất khó chịu.
Trước khi rời đi, hắn liếc mắt nhìn xem nhà họ Mục:
"Tốt nhất các ngươi đừng lừa ta, các ngươi không gánh nổi hậu quả khi lừa ta đâu!"
"Còn nữa, nếu có thể an toàn tìm được hai mẹ con Vân Chước, chuyện này kết thúc ở đây, nếu không tìm được mẹ con họ, thì các ngươi chờ chôn cùng cô ấy đi!"
"Dù sao ngày nay có cướp đến làm loạn cũng rất bình thường!" Những lời sau cùng của Mục Thời Nghi nhẹ nhàng, bay bổng giống như ma quỷ.
Nhà họ Mục bị sốc đến hồn bay phách lạc.
"Lão tam, ngươi đây là bất hiếu, cả gan làm loạn, ngươi sẽ bị trời đánh!" Mục Vượng Tài run rẩy mắng, ông là cha hắn.
"Vậy thì bất hiếu, muốn gây sự thì cứ việc, muốn hủy hoại thanh danh của ta thì cứ việc. Những năm qua số bạc ta đưa cho các người là đủ rồi, sau này ta sẽ không cho một xu nào nữa!"
Mục Thời Nghi nhìn Mục Vượng Tài:
"Cha, người tự giải quyết ổn thỏa, đừng ép ta gϊếŧ người!"
"Ông biết không, từ trong cõi chết tôi còn có thể bò ra, thì tôi cũng có thể gϊếŧ cha tôi, mẹ tôi, anh, em và cả cháu của tôi, tôi nói được làm được!"
Con dâu nhà họ Mục rất sợ hãi nên lập tức tháo trâm cài trên đầu, vòng tay và hoa tai ra rồi vội vã trở về phòng lấy đồ.
Tất cả đều được nhét vào tay của Phúc Hi.
Phúc Hi nhìn đồ vật trong tay, rất nặng.
Khi tướng quân của hắn bị thương nặng và bất tỉnh, hắn đã hét lên “ Vân Chước” âm thanh phát ra đầy lo lắng và hoảng sợ.
Vốn dĩ tướng quân muốn trực tiếp đến kinh thành nhận thưởng, nhưng tướng quân phải đổi lộ trình đi về thôn Đại Mục trước. Tướng quân lúc đó nói không dám không về, sợ mọi chuyện trong mộng sẽ thành sự thật...
Mục Thời Nghi ngồi trên ghế, nhìn căn phòng nhỏ tối tăm, nhìn quần áo có vài lỗ vá trên mặt đất đã được giặt đến trắng xoá, còn có mấy đôi giày bị thủng lỗ chỗ, hắn đột nhiên bật khóc.
Hắn che vết thương rồi từ từ đứng dậy.
"Tướng quân..."
Triệu Nghị muốn tiến lên đỡ hắn. Mục Thời Nghi khẽ xua tay, chậm rãi đi về phía trong nhà.
Mặc dù gian phòng đã được dọn dẹp sạch sẽ nhưng vẫn có mùi ẩm mốc, mùi hương rất khó chịu. Vâỵ là suốt ba năm qua hai người đều sống trong căn phòng này?
"Hà..." Mục Thời Nghi đột nhiên nở nụ cười.
Có thứ gì được hắn lựa chọn cẩn thận từng được đưa vào tay cô không?
Tiền hắn gửi về có từng rơi vào tay cô không? Mục gia làm sao dám bắt nạt cô một cách vô lương tâm như vậy?
"Tướng quân, ngài có muốn phái người đi tìm phu nhân không?" Triệu Nghị hỏi.
"Có lẽ cô ấy trở về nhà cha mẹ cô ấy, chuyển tin cho Hồng Nguyên Phi, nhờ hắn cử người đến đón ta trên đường, thay thuốc cho ta, chúng ta đi đón mẹ con họ, đi kinh thành!" Mục Thời Nghi khẽ thở ra.
Tôi đã quyết định trong lòng sẽ không bao giờ quay trở lại.
Đoạn tuyệt quan hệ, từ nay không bao giờ có liên quan nữa.