Chương 38

Lư Minh Hải bị sặc cứng lại, bất đắc dĩ nói: “Làm sao lại nói tới việc này rồi?”

“Làm sao lại không thể nói tới việc này hả?! Ông nói chúng ta nhiều năm qua dễ dàng ư, đi sớm về tối buôn bán lời chút tiền, đều xung công cả, đến phiên con cái nhà mình cần dùng tiền, công bên kia lại ngay cả cái rắm cũng không thả…”

Mai thị tuy xuất thân nông dân, nhưng ngày thường không giống một số phụ nhân ở nông thôn há miệng liền mắng người, có thể thấy được bà đang giận chó đánh mèo.

Tức phụ nói quá khó nghe, Lư Minh Hải không khỏi cũng giận: “Cái gì mà cái rắm không thả chứ, không phải chúng ta cũng có chút tiền à.”

Mai thị liếc nhìn hắn: “Vậy ông chuẩn bị thành thân cho Nghĩa nhi trước, hay gả Nguyệt Nhi trước? Bùi gia bên kia đã sớm nói rồi, tiếp qua hai tháng sẽ đưa sính. Đã trì hoãn một năm, năm nay không thể trì hoãn nữa. Về phần Đỗ gia, ông cảm thấy với tình huống của Đỗ gia hôm nay có thể đợi sao?”

Mai thị kỳ thật không ngốc, bà rất tinh tường hôm qua đại tẩu đến nói chuyện có ý gì. Cũng bởi vì hiểu nên bà mới biết được hôn sự của Nguyệt Nhi không chậm trễ được, càng ngày càng có nhiều người nhìn trúng Đỗ Liêm, nếu năm nay Đỗ Liêm có thể khảo trúng tú tài, Mai thị không tin rằng Đỗ gia có thể đợi Nguyệt Nhi nhà mình.

Lư Minh Hải cứng lại, qua một hồi lâu mới nói: “Hay là ta đi nói với đại ca, bảo đại tẩu ở giữa nói vài câu, để Đỗ gia bên kia chờ chút đã? Không cần chờ lâu, chỉ chờ một năm thôi, ngày mai ta đi nói với cha, một năm này Nhị phòng chúng ta kiếm được tiền tạm thời không xung công, trước tiên tích lũy tiền xuất giá cho Nguyệt Nhi.”

Lư Kiều Nguyệt ở trong buồng mắt sáng ngời, đợi đến sang năm? Người khác không biết, nàng nhưng lại tinh tường, lúc này Đỗ gia đoán chừng ngay cả lương thực cũng hết, bọn họ tuyệt đối sẽ không đợi đến sang năm đâu. Bọn họ không đợi được, cũng không trì hoãn nổi, bọn họ quá cấp bách rồi.



Cho nên nói, chỉ cần có thể thuyết phục mẹ nàng kéo dài hôn sự với Đỗ gia tới sang năm, căn bản không cần nàng phí bất luận sức lực gì, Đỗ gia sẽ không định thân với Lư gia.

Nghĩ như vậy, Lư Kiều Nguyệt không khỏi đi vội ra ngoài, nói: “Cha, mẹ, các người đừng cãi nhau, cứ thành thân cho đại ca trước đã, Bùi gia bên kia không chậm trễ được. Về phần Đỗ gia —— “

Nàng dừng một chút, giả bộ ngượng ngùng gục đầu xuống: “Thẩm Đỗ gia và chúng ta là thân thích, bà ấy cũng là người hiểu lí lẽ, chỉ cần chúng ta giải nghĩa khó khăn với bà ấy, Đỗ gia sẽ hiểu, con gái đợi một năm không có việc gì đâu.”

Đỗ quả phụ kia không phải luôn giả bộ trước mặt người khác sao, xem lần này bà ta có thể tiếp tục giả vờ như thế nào. Xem sau khi bà ta lộ ra chân diện mục, cha mẹ nàng còn cho rằng Đỗ gia là người tốt không.

Lư Minh Hải liên tục gật đầu, nịnh nọt nhìn qua tức phụ, “Ý kiến này hay, Mặc Lan bà nghĩ thế nào?”

Mai thị bị việc này làm cho phiền, bà cũng biết bảo chồng mở miệng nói không xung công tiền cực kỳ khó, không đành lòng buộc ông nữa, thực tế bà cũng không có ý kiến gì hay, nhụt chí nói: “Tùy ông!”

“Vậy ngày mai ta đi nói với đại ca!”

Trong lòng Lư Kiều Nguyệt rốt cục thở dài một hơi, trên mặt không khỏi lộ ra tươi cười.