Chương 22

Nàng nghĩ tới, đời trước vốn nên đại ca thành thân trước, mẹ đã chuẩn bị từ lâu để đón đại tẩu rồi. Nhưng không biết bởi vì nguyên nhân gì lại làm trễ nãi một năm, ngược lại là nàng làm muội muội này lại thành thân trước đại ca.

Lúc này Lư Kiều Nguyệt đã hiểu ra, xem ra đích thị là hai mẫu ruộng kia làm cha mẹ khó xử rồi, trong nhà hôm nay còn chưa ở riêng, kiếm tiền phải xung công, hai mẫu ruộng tốt thượng đẳng không phải con số nhỏ, ít nhất phải hai mươi lượng bạc mới mua được. Chắc hẳn lúc trước đại ca sở dĩ bị làm trễ nãi một năm, là vì tiêu hết bạc trên người nàng.

Mà hiện tại đến xem, trong lòng mẹ nói chung cũng không nỡ để đại ca thiệt thòi, dù sao việc hôn nhân của đại ca là đã sớm định ra, đã làm trễ nãi đại tẩu một năm, năm nay không thể lại làm trễ nãi nữa. Mẹ đây là ý định về nhà mẹ đẻ tìm ông ngoại nghĩ biện pháp mượn bạc, xem có thể vẹn cả đôi đường hay không.

Cố gắng nhớ lại đời trước, Lư Kiều Nguyệt nhớ mang máng đời trước trước khi nàng đính hôn, mẹ nàng cũng trở lại nhà mẹ đẻ một lần, chỉ là hình như không phải mượn tới bạc, nếu không đại ca cũng sẽ không bị chậm trễ.

Chẳng lẽ là đời trước không phải mẹ tới nhà ông ngoại mượn bạc?

Là có chuyện gì ngoài ý muốn ư?

Ông bà ngoại và mấy người cậu đều yêu thương mẹ, sẽ không có khả năng mẹ không mượn được bạc, như vậy giữa đó có chuyện gì đó xảy ra.

Lư Kiều Nguyệt trái lo phải nghĩ đều không nghĩ được tại sao, nhưng nàng cũng ý thức được đây là một cơ hội rất tốt.

Mẹ rất thương nàng, nhưng cũng thương đại ca không kém mình bao nhiêu, trong lòng tất nhiên không muốn làm trễ nãi đại ca. Nếu lần này bởi vì ngoài ý muốn không mượn được bạc, nói không chừng nàng ở một bên còn cổ vũ, có thể về nhà lại thoái thác cửa hôn nhân với Đỗ gia này.

Còn có, nàng có thể tìm cậu út, cậu út thông minh như vậy, nhất định sẽ giúp nàng.

Nghĩ như vậy, Lư Kiều Nguyệt mơ mơ màng màng đi vào giấc mộng ngọt ngào.

Trong mơ mơ màng màng, nàng cảm giác xe trâu khẽ vấp khẽ vấp đi về phía trước, hình như lại có người lên xe, hình như mẹ nàng đang nói chuyện cùng người nào đó. Không biết lại đi bao lâu, xe trâu đột ngột dừng lại.

Lư Kiều Nguyệt mở to mắt, còn không phản ứng kịp, nhưng rất nhanh nàng cũng cảm giác được không khí có chút khác thường.



Nàng ngẩng đầu nhìn Mai thị bên cạnh, thấy bộ dáng mẹ nàng hết sức nghiêm túc, tay nắm chặt tay nàng, tựa hồ có chút câu nệ. Lại nhìn sang một bên, chẳng biết lúc nào trên xe đã có không ít người ngồi, có nữ có nam, có trẻ có già. Còn có hai người là Đại Khê thôn bọn họ, một người là Quế Hoa tẩu tử, còn một người là Lưu Nhị gia.

Thần sắc mọi người trên xe rất dị thường, tựa hồ có chút khẩn trương, có một số rũ mắt tràn ngập e ngại, kiêng kị, cùng với chán ghét và e sợ tránh không kịp.

Lư Kiều Nguyệt theo tầm mắt mọi người nhìn qua, nhìn thấy người đứng ở trên xe.

Người nọ nhìn qua tuổi tác không lớn lắm, có thể thấy được không vượt qua 30 tuổi. Dáng người cao lớn, vóc người nam tử phương bắc vốn không thấp, nhưng hắn lại cao hơn người khác nửa cái đầu. Làn da hơi đen, mắt một mí dài nhỏ, sống mũi cao thẳng, môi mỏng mỏng. Một thân cơ bắp, thông qua lớp quần áo không dày, có thể thấy được cơ bắp căng phồng.

Đây là một nam nhân tướng mạo không được coi là quá anh tuấn, nhưng tuyệt đối không khó coi. Làm cho người ta sợ hãi chính là khí thế của hắn cùng với dáng người cao lớn tạo cảm giác áp bách, như một tòa núi nhỏ.

Thần sắc hắn lạnh lùng, xem ra là người không dễ nói chuyện người.

Lư Kiều Nguyệt hiếu kỳ trừng mắt nhìn, chẳng lẽ là người này khiến cho trên xe người dị thường sao?

Hắn là ai?

Nghĩ như vậy, nàng tựa hồ ý thức được chằm chằm vào người ta như vậy, đó còn là một nam tử, thấy không hay cho lắm. Vội vàng rủ mắt xuống, tựa vào Mai thị. Mai thị cũng cảm giác được con gái câu thúc, lấy tay kín đáo vỗ lưng an ủi con gái mình.

Trên xe rất yên tĩnh, duy chỉ có Ngưu Đại tựa hồ quen biết người này đã lâu, không lộ ra câu nệ.

“Tiến Tử, muốn đi lên thị trấn à?”

Người nọ nhẹ gật đầu, không nói lời nào lên xe.