Chương 7: Biết Dọn Đi Đâu?

“A, vậy thì bà cứ yên tâm đi, lão nương có cầu ai cũng không cầu bà! Ra khỏi phòng chứa củi, cả nhà các người có thể chịu đựng qua được cái mùa đông này hay không cũng không biết đâu! Còn đòi rực rỡ tổ tiên! Có thể xây được một gian nhà ở là lão nương đã thấy mấy người lợi hại rồi, lúc ấy sẽ gọi mấy người một tiếng tổ tông!”

Vương thị tức giận đến nỗi sắc mặt trắng bệch, nhưng lại biết lời bà ta nói chính là sự thật, nhưng vẫn mạnh miệng nói: “Bà yên tâm, trước khi mùa đông đến chúng tôi nhất định có thể ở trong nhà mới!”

Chu thị để lại cho bà ấy là hai tiếng ha ha, bà ta lười phải nhiều lời với Vương thị: “Nhanh chóng thu dọn đồ đạc rồi cút đến nhà mới của bà mà ở đi! Trước khi mùa đông đến các người có thể ở trong nhà ngói gạch xanh khang trang, về sau lão nương nhận bà làm tổ tông! Còn có trước khi trời tối nhất định phải dọn đi!”

Nói xong lời này, bà ta lập tức kéo ông Ôn rời đi, miễn cho ông ấy lén trợ cấp cho tiện nhân Vương thị này.

Ông Ôn muốn nói vài lời với mấy người Vương thị cũng không được, ông lại nghĩ thầm rắng đến lúc đó lại lén trợ cấp cho bọn họ một chút vậy.

Sau khi Chu thị rời đi, người một nhà đã thả lỏng hơn.

Vương thị nhanh chóng nhìn về phía Ôn Noãn: “Noãn Nhi, cháu có cảm thấy nơi nào không thoải mái hay không?”

Toàn thân nàng đều không thoải mái, không có sức lực, chỉ là Ôn Noãn lắc đầu: “Cháu không có việc gì, nhưng mặt đệ đệ bị đau.”

Ôn Noãn nhìn tiểu nam hài vì cứu mình mà bị Chu thị tát một cái, nửa bên mặt đều sưng lên, còn bị rơi mất một cái răng.

Đó là đệ đệ của nguyên chủ Ôn Lạc, năm nay bảy tuổi, cô bé bên cạnh cậu là muội muội của nguyên chủ Ôn Nhiên, hai người là long phượng thai.

Phía trên nguyên chủ còn có một đôi tỷ tỷ song sinh mười ba tuổi tên là Ôn Nhu và Ôn Noãn cùng một đôi ca ca song sinh mười hai tuổi là Ôn Thuần và Ôn Hậu.

Mà nguyên chủ chỉ có mười một tuổi. Bởi vì khoảng cách với hai lần mang thai của Ngô thị quá gần, khi mang thai nguyên chủ, thai thứ hai còn chưa cai sữa, thân thể còn chưa khôi phục, cho nên nguyên chủ bị sinh non, bẩm sinh thiếu chất, bệnh tật ốm yếu.



Vương thị là bà nội của nguyên chủ, ông Ôn là ông nội, Chu thị vừa rồi là bình thê của ông Ôn. Bởi vì Vương thị thành thân đã ba năm mà không có con nên ông Ôn mới cưới bình thê là Chu thị.

Chu thị gả đến đây sinh liên tiếp được ba người con trai nên tự tin kiêu ngạo, làm bình thê mà còn ra vẻ hơn cả chính thê.

Mà khi Chu thị mang thai con trai thứ ba thì Vương thị mới mang thai, sinh được một đôi long phượng thai: Cha của nguyên chủ và tiểu cô.

Vương thị nghe thấy Ôn Noãn nói, lúc này mới nhớ tới cháu trai, bà ấy nhanh chóng kéo Ôn Lạc vào trong lòng ngực, đau lòng nhìn cậu bị đánh đến nỗi khuôn mặt nhỏ sưng vù: “Chu thị thật là đáng chém ngàn đao! Sao tâm có thể đen như vậy! Ra tay nặng thế nào mà làm gãy cả răng của cháu tôi! Lạc nhi có đau không?”

Nếu có trứng gà thì tốt rồi, có thể lăn giúp cậu bé một chút, nhưng mà nhà bà đến gạo còn không có, chứ đừng nói đến trứng gà.

Ôn Lạc nhếch miệng cười, chỉ là biểu tình có chút vặn vẹo: “Không đau ạ, cháu không dám nhổ răng, đúng lúc lần này khỏi nhổ luôn. Tam tỷ không có việc gì là tốt rồi. Bà nội, chúng ta sẽ dọn đến nơi nào?”

Ôn Lạc đã hơn bảy tuổi, đã bắt đầu thay răng.

“Đứa nhỏ này.” Vương thị lại đau lòng một trận, chỉ là bây giờ biết dọn đi nơi nào?

Vương thị buồn rầu.

#####

Đoạn đầu này hơi loạn nên mình tóm tắt lại cho mn hiểu nha.

Đại loại là ông nữ 9 cưới Vương thị (chính thê) và Chu thị (bình thê), Vương thị (bà nội nữ 9) có 1 con trai Ôn Gia Thụy (cha nữ chính) và 1 đứa con gái (đã gả chồng), Ôn Gia Thụy cưới Ngô thị, sinh ra 1 cặp sinh đôi nữ 13t - cặp sinh đôi nam 12t - nguyên chủ 11t - cặp long phượng 7t. Hiện tại bà Chu thị cho rằng nguyên chủ là sao chổi, sẽ khiến cháu trai bà ta không đỗ trạng nguyên, nên muốn ép cả nhà nguyên chủ phải dọn đi.