Chương 42: Không Khách Khí

“...” Ôn Noãn kinh ngạc đến nỗi quên mất phản ứng, hắn lại khát như vậy sao? Một bát nước lớn như vậy, mà lại uống đến nỗi không còn thừa giọt nào!

Đại Hôi cũng uống hết nước trong bát.

Nạp Lan Cẩn Niên nhìn thấy nàng đang ngây ngốc nhìn mình, chẳng lẽ uống xong rồi còn cần phải bình luận sao? Hắn đành nói: “Nước rất ngọt.”

Đại Hôi gật gật đầu, lắc lắc cái đuôi: Đúng là ngọt.

Ôn Noãn: “...”

“À, đây là nước suối nên đúng là hơi ngọt, huynh có muốn uống nữa không?”

Nạp Lan Cẩn Niên lắc đầu: “Không cần, cảm ơn.”

Lại uống thêm một bát nước to nữa thì hắn no mất!

Hai người im lặng một lát, Ôn Noãn có chút buồn bực: Người này vẫn chưa định rời đi sao?

Người nào đó lại hồn nhiên như không phát hiện ta, vẫn rất thong dong tự tại.

“Để tôi kiểm tra lại mạch cho huynh!” Kiểm tra mạch xong thì nhanh chóng đưa hắn đi, Ôn Noãn cảm thấy quá xấu hổ khi có hắn ở đây.

“Được.” Nạp Lan Cẩn Niên đặt tay trái lên cái bàn gỗ cũ nát nhưng lại được lau chùi rất sạch sẽ.

Ôn Noãn ngồi xuống bên cạnh hắn, đặt ngón tay ở trên mạch đập của hắn, nghiêm túc xem mạch.



Nạp Lan Cẩn Niên nhìn ngón tay tái nhợt kia, gầy đến lộ cả gân xanh, đầu ngón tay đặt ở trên mạch môn của hắn, lòng bàn tay rất lạnh lẽo.

Thân thể của nha đầu này quá yếu rồi, cả người như da bọc xương.

Hắn nghĩ đến tin tức mà Lâm Tinh tra được, nàng sinh ra và lớn lên ở Ôn gia thôn, là người bẩm sinh đã thiếu chất, bệnh tật ốm yếu, bị làng trên xóm dưới gọi là ôn thần, kẻ đoản mệnh. Hơn nữa bởi vì mấy ngày hôm trước rơi xuống nước, bệnh tình của nàng càng tăng thêm, khi sắp chết, bình thê của ông Ôn lo lắng nàng sẽ ảnh hưởng đến số phận của cháu trai trưởng nên đã đuổi cả nhà ra khỏi nhà, cuối cùng phải dựng nhà trúc mới ở đây.

Một kẻ quanh năm ốm đau trên giường, đến thân thể của mình còn không trị được, làm sao có thể trị được độc cho mình? Hơn nữa đến phỉ thúy nguyên thạch mà nàng cũng biết? Nạp Lan Cẩn Niên như đang suy nghĩ cái gì.

Lúc này Ôn Noãn thu hồi tay lại cắt ngang suy nghĩ của hắn: “Dược đúng bệnh rồi, lượng độc còn lại đã được tan đi một ít, tiếp tục uống thêm ba ngày dược nữa, ngày mai tôi lại bắt đầu châm cứu cho huynh.”

“Được.” Nạp Lan Cẩn Niên thu hồi suy nghĩ, hắn lại liếc mắt đánh giá phòng trúc này một cái, đến mùa đông bốn phía phòng trúc này đều có gió thì người làm sao ở được?

Ôn Noãn thấy một người một sói không hề có ý rời đi, lập tức nói: “Nếu công tử không chê thì ở lại đây ăn chút cơm xong rồi đi! Đại Hôi cùng Tiểu Hắc mang theo rất nhiều con mồi tới.”

Nạp Lan Cẩn Niên đang muốn từ chối thì Đại Hôi đã gật đầu như giã tỏi, sau đó lại quay ra gật đầu thật mạnh với hắn.

Nạp Lan Cẩn Niên: “...”

Dường như Đại Hôi rất muốn ở lại nơi này ăn cơm?

“Nếu vậy thì đành làm phiền cô nương.” Chắc là Đại Hôi sợ phải ăn đồ ăn do Viên quản gia làm.

Nói thật là hắn cũng sợ.



Ôn Noãn: “...”

Người này thật đúng là không biết khách khí là cái gì hay sao?

“Vậy công tử chờ một lát.” Ôn Noãn cũng không bối rối, vốn dĩ nàng cũng đã đồng ý nấu đồ ăn cho Đại Hôi cùng Tiểu Hắc ăn.

Nàng xoay người đi bận rộn.

Đầu tiên Ôn Noãn nấu nước, chuẩn bị dùng để xử lý mấy con gà rừng mà diều hâu mang tới.

Sau đó lại đi hái một chút đồ ăn, đem đồ ăn cùng hương liệu lấy được trong buổi sáng đi rửa sạch sẽ.

Lúc này nước cũng đã sôi, Ôn Noãn đang muốn đổ nước sôi trong nồi sắt lớn vào cái bồn gỗ để bắt đầu vặt lông gà.

Không biết từ khi nào Nạp Lan Cẩn Niên đã đi tới, kéo Ôn Noãn ra: “Để ta làm cho!”

Hắn thật sự lo lắng với cái thân thể nhỏ bé này của nàng, khi đổ nước nóng bỏng trong nồi ra thì cũng có thể đổ vào người nàng.

Ôn Noãn vừa định nói không cần.

Hắn chỉ có một tay thì sẽ không thuận tiện, vậy mà đã thấy một bàn tay của hắn cầm giẻ lau bọc lấy một tai của cái nồi sắt sau đó nhấc cái nồi sắt lên rồi đổ nước vào bồn gỗ.

Hay lắm, có người cho dù chỉ có một bàn tay, cũng tốt hơn nàng có hai tay.

“Cảm ơn. Công tử đi ngồi đi! Còn lại để ta tới làm là được rồi.”