Chương 3: Tỉnh Lại

Hai đứa nhỏ cũng vây quanh ở bên cạnh, gấp đến độ xoay quanh, lại không biết làm gì mới tốt, chỉ có thể kêu tỷ tỷ, tỷ tỷ.

Ông Ôn nhíu mày: “Chu thị mau buông người ra, có việc gì thì từ từ thương lượng!”

“Không bỏ!” Chu thị dùng sức lôi kéo người đi ra ngoài.

Vương thị dùng sức ôm không bỏ.

“Buông tay!” Một giọng nói mỏng manh vang lên.

Ôn Noãn cảm giác chính mình sắp bị vặn chết, ngực nàng bị người ta ôm chặt làm cho hít thở không thông.

“Noãn nhi! Noãn nhi tỉnh rồi!” Ngô thị vẫn luôn nhìn chằm chằm vào nữ nhi của mình, vui sướиɠ nói.

“Tam tỷ nói buông tay! Bà nội hai mau buông tay ra đi!” Tiểu nữ hài ở bên cạnh gấp đến độ dậm chân.

“Không bỏ, tỉnh lại thì như thế nào? Nói không chừng đây là hồi quang phản chiếu! Lão nhân, mau giúp tôi, đem người ném đi! Ông có còn muốn Lượng nhi thi đỗ Trạng Nguyên hay không! Nếu như Lượng nhi bị ngôi sao chổi này va chạm, thi không đậu Trạng Nguyên thì tôi sẽ liều mạng với ông! Liệt tổ liệt tông của Ôn gia cũng sẽ liều mạng với ông!” Chu thị ôm chặt Ôn Noãn, gắt gao không bỏ, lời nói được thả ra giống như pháo liên châu.

Ôn Noãn bị ôm chặt đến trợn trắng mắt, thân thể của nàng rất vô lực, còn chẳng có nổi sức lực để giãy giụa!

“Buông tay, bà sắp lặc chết Tam tỷ rồi!” Tiểu nam hài cái khó ló cái khôn, há mồm cắn vào cánh tay Chu thị.

Chu thị bị đau nên buông lỏng tay ra.

Nửa người trước của Ôn Noãn rơi xuống!



Ngô thị nhanh tay tiếp được nàng, sau đó, gắt gao ôm vào trong ngực.

Ôn Noãn cảm thấy một trận choáng váng, cả người vô lực.

Đây là cái thân thể làm từ đậu hủ sao? Cả người nhũn ra!

Vương thị sốt ruột nói: “Mau đặt Noãn nhi lên trên giường.”

Ngô thị nhanh chóng thả Ôn Noãn lại trên giường, che chở.

Chu thị bị cắn, tát một cái lên trên mặt tiểu nam hài: “Chó con! Dám cắn lão nương! Cháu của tiện nhân chính là tiện!”

Tiểu nam hài bị đánh đến té ngã trên mặt đất, hàm răng cũng bị rớt mất một cái, phần má cũng lập tức bị sưng lên, dấu vết năm cái dấu ngón tay hết sức rõ ràng.

“Người xấu!” Tiểu nữ hài thấy ca ca bị đánh, trực tiếp tiến lên dùng đầu đâm vào người Chu thị.

Chu thị bị đâm làm lảo đảo lui lại mấy bước, thiếu chút nữa té ngã.

“Tiểu tiện nhân!” Bà ta ổn định thân hình liền giơ tay lên muốn đánh người.

“Chu thị! Đồ tiện nhân này, tôi liều mạng với bà!” Vương thị thấy Chu thị dám đánh cháu trai của mình thì trực tiếp tiến lên, tóm lấy tay bà ta, giơ tay tát cho Chu thị một cái tát.

“Vương thị, cái đồ đàn bà đanh đá này!” Chu thị bị đánh đến thất thanh thét chói tai, duỗi tay muốn cào vào mặt Vương thị.

Vì thế chính thê và bình thê của ông Ôn lại thành công đánh nhau rồi.