Chương 23: Bị Bán Đứng

Nạp Lan Cẩn Niên đứng lên, hắn nhìn thoáng qua con sói xám lớn đang ngồi xổm một bên: "Đã làm phiền cô nương rồi! Đại Khôi không hiểu chuyện, thật sự xin lỗi cô nương, Đại Hôi, ngươi tiễn cô nương trở về."

Con sói xám lớn lập tức đi đến bên cạnh Ôn Noãn, nó lắc lắc cái đuôi ý bảo nàng ngồi lên lưng của nó, nó sẽ đưa nàng về.

"Tạm biệt." Ôn Noãn đi nhặt gà rừng cùng thỏ hoang nằm trên mặt đất, đây là bữa tối của đêm nay, không thể để lại.

Sau đó nàng mới ngồi lên lưng của con sói xám lớn, con sói xám lớn liền chạy như bay.

Nạp Lan Cẩn Niên nhìn theo hướng mà Ôn Noãn rời đi có chút đăm chiêu.

"Chủ tử, tôi đưa phương thuốc này cho Phong công tử xem sao nhé? Cũng nhân tiện để người ta làm một bộ kim châm?" Lúc này trong lòng Viên quản gia đã có vài phần tin tưởng cùng kỳ vọng, nhưng không thể lơ là.

Trong phương thuốc này có mấy dược liệu trân quý, nhưng trân quý bao nhiêu thì chủ tủ cũng không thiếu.

"Đi đi! Chuẩn bị một ít kim châm." Nạp Lân Cẩn Niên thu lại ánh mắt, hắn nhớ đền quần áo trên người của tiểu nha đầu kia đều ngắn và rách, lại nói tiếp: "Ngươi cho người dựa theo cơ thể của nàng may thêm mấy bộ quần áo, còn chuẩn bị một ít vải cho nữ tử."

"Dạ!" Quản gia Viên cung kính lui xuống.

Nếu nha đầu này thật sự có thể trị được tay cho chủ tử, thì đừng nói ban cho mấy bộ quần áo mà dù là vạn lượng vàn để làm thưởng cũng được!

Viên quản gia cầm phương thuốc vội vàng rời đi.

Nạp Lan Cẩn Niên ngẩng đầu huýt sáo một tiếng với con diều hâu đang bay quanh trên trời.

Diều hâu lập tức bay xuống dừng ở trên cái bàn tròn, nó đã rất lâu không được bay lượn thoải mái đến như vậy.

"Tiểu Hắc, nàng chữa trị cánh của ngươi như thế nào?" Hắn cảm thấy phương pháp mà nàng đã chữa cánh cho tiểu Hắc không giống như chữa tay cho mình.



Tiểu Hắc bay ra ngoài không đến ba mươi phút, còn không đủ thời gian để nấu thuốc.

Ở phía bàn tròn làm bằng gỗ xưa có nạm bạch ngọc được khắc hoa, bên trên đặt một quyển sách thật dày, trên mặt bìa không có chữ.

Nạp Lan Cẩn Niên vươn tay trái mở bìa sách.

Tiểu Hắc dùng móng vuốt chỉ chỉ lên chữ "nàng" ở trang thứ nhất, sau đó thu lại móng vuốt.

Nạp Lan Cẩn Niên tiếp tục lật qua một trang, mỗi một trang đều tạm dừng một chút.

Tiểu Hắc nhìn thấy một chữ nào đó nó sẽ dùng móng vuốt điểm một chút.

Cuối cùng, Nạp Lan Cẩn Niên cho ra một câu: Nàng đã sử dụng đám mây tía để chữa khỏi cánh cho ta.

Nạp Lan Cẩn Niên sửng sốt một chút: "Mây tía?"

Tiểu Hắc gật gật đầu, sau đó dùng móng vuốt tiếp tục chỉ lên trên sách.

Xong rồi, ngón tay thon dài của Nạp Lan Cẩn Niên gõ nhẹ lên mặt bàn ngọc trắng.

Tay phải của nàng sẽ xuất ra mây tía? Vậy mây tía kia còn có thể giải độc?

Đây là chuyện gì?

Mặc kệ là vì sao lại như vậy, hắn đã hiểu vì sao nàng không dùng mây tía để chữa trị tay cho hắn.



Mang ngọc có tội, lòng người hiểm ác không thể không phòng.

Có lẽ nàng nghĩ diều hâu thì không biết chữ, mà hắn cũng không đoán được ra đáp án này.

Nạp Lan Cẩn Niên nhẹ nhàng sờ đầu con diều hâu bằng bàn tay đã gõ vào bàn, giọng điệu điềm đạm: "Tiểu Hắc, việc này không được nói cho bất kìa ai biết, ngay cả Phong Niệm Trần cũng không được, nếu không ta sẽ chặt cánh ngươi mang đi hầm canh!"

Giọng điệu điềm đạm, động tác ôn nhu.

Nhưng toàn thân lông chim của tiểu Hắc đều dựng thẳng lên, cả thân thể lạnh run, ánh mắt tràn đầy sợ hãi.

Nó gật đầu không ngừng.

Kẻ độc ác này luôn bắt nạt một con diều hâu.

Ngày nay làm diều hâu quá khó khăn!

Nạp Lan Cẩn Niên hài lòng, thu tay về: "Tiểu nha đầu nhà người ta đã cứu ngươi, ngươi chỉ tặng một con gà rừng, vậy là thành ý đủ chưa?"

Tiểu Hắc dùng ánh mắt diều hâu khó hiểu nhìn hắn.

Nghĩ đến thân hình gầy yếu của người nào đó, cùng dáng vẻ suy dinh dưỡng, giống như một mầm đậu nhỏ mới nhú, hắn tiếp tục nói: "Ngươi cần phải mỗi ngày đều mang con mồi đem qua đó để tặng người ta."

Tiểu Hắc nghe hiểu, tỷ tỷ ấy tốt như vậy, nó đúng là nên báo đáp thật tốt.

Nó vỗ cánh một cái rồi bay ra ngoài, bay thẳng lên trời, lượn một vòng trên bầu trời xanh một chút sau đó lao thẳng xuống.

Nhưng có lẽ do hôm nay nó đã bay trên trời nhiều nên đã khiến mấy con gà rừng sợ hãi trốn đi, tiểu Hắc tìm nửa ngày cũng không thấy con gà rừng nào.