Chương 21: Bắt Mạch

Nhưng mà nàng chỉ là một tiểu nha đầu, tại sao lại biết giải độc?

Lúc này Viên quản gia chạy tới, thở hổn hển nói: “Chủ tử xin thứ tội, nô tài không biết Đại Hôi sẽ dẫn người trở về nên mới mở cửa. Nô tài sẽ dẫn vị cô nương này đi ngay lập tức.”

Nạp Lan Cẩn Niên vẫy vẫy tay ý bảo ông ấy lui sang một bên: “Không sao, Đại Hôi mang nàng tới để trị tay cho ta.”

Trị tay sao?

Nàng ta ư?

Viên quản gia ngạc nhiên một chút.

Cho rằng bản thân ông ấy nghe lầm.

Ông ấy lui đến một bên rồi không nhịn được mà liếc mắt nhìn Ôn Noãn một cái.

Cô nương này gầy giống như một cây đậu giá, trên người ăn mặc vải thô áo tang, trên quần áo đầy những lỗ vá, còn thiếu một mảng lớn, rõ ràng chính là con cái của thôn dân dưới chân núi, chỉ sợ đến một chữ to cũng không biết, vậy mà nàng lại hiểu y thuật sao?

Viên quản gia có một trăm, à không, một vạn cái không tin.

Cũng không biết nàng có chủ ý gì, vì vậy hắn phải trừng mắt để ý cho tốt.

“Cô nương có thể bắt đầu rồi.” Nạp Lan Cẩn Niên nói.

Ôn Noãn không để ý đến Viên quản gia hoài nghi, đúng vậy, hoài nghi là chuyện bình thường.



Nàng đi vào đình hóng gió, ngồi xuống đối diện Nạp Lan Cẩn Niên: “Mời công tử đặt tay trái lên trên mặt bàn để tôi xem mạch giúp huynh.”

Viên quản gia thấy vậy lập tức ngắt lời: “Từ từ, không cần gối kê mạch sao?”

Cứ như vậy mà xem mạch, không hề chuẩn bị một chút nào, rốt cuộc nàng có hiểu hay không?

Ôn Noãn liếc mắt nhìn Viên quản gia một cái: “Không cần, kia chỉ là công cụ giúp đỡ, có hay không có cũng không sao cả.”

“Nhưng mà…”

Viên quản gia còn muốn nói thêm, nhưng Nạp Lan Cẩn Niên lạnh lùng nhìn hắn một cái khiến hắn lập tức câm miệng.

Nạp Lan Cẩn Niên đặt tay ở trên mặt bàn bạch ngọc.

Tay nam tử này rất trắng, những đốt ngón tay thon dài sạch sẽ, khớp xương rõ ràng, trông rất gợi cảm.

Tay này thật là đẹp mắt! Đều có thể đi làm dấu điểm chỉ.

Nạp Lan Cẩn Niên thấy nàng chỉ trừng mắt xem tay hắn, hắn giả vờ ho khụ khụ: “Cô nương, xin mời!”

Ôn Noãn phục hồi tinh thần lại, cảm thấy xấu hổ nên nàng xụ mặt, nghiêm túc nói: “Làm nghề y chú ý vọng, văn, vấn, thiết.”

Nạp Lan Cẩn Niên không nói chuyện.

Viên quản gia trừng mắt nhìn Ôn Noãn một cái, động tác của ông ấy nhanh chóng lấy ra một tấm khăn tay trắng tinh bao trùm lên cổ tay Nạp Lan Cẩn Niên.



Ôn Noãn: “…”

Đây là lo lắng nàng ăn đậu hũ của chủ từ nhà ông ấy sao?

Ôn Noãn cau mày, nhưng không nói gì, nàng đặt đầu ngón tay lên trên mạch đập của hắn.

Như vậy thật đối lập, tay mình gầy thành da bọc xương, nhìn rất giống chân gà!

Cứ cho là chân gà cũng là chân gà mây trắng! Rất trắng, trắng đến tái nhợt!

Lại suy nghĩ đến cái gì rồi! Ôn Noãn nhanh chóng thu lại suy nghĩ rồi nghiêm túc xem mạch.

Một phút trôi qua, Ôn Noãn bảo hắn đem một cái tay khác đặt lên bàn.

Thân thể Nạp Lan Cẩn Niên cứng đờ: “Không cần, tay phải của tôi không hề có tri giác.”

“Có tri giác hay không là do tôi định đoạt.”

Nạp Lan Cẩn Niên không cử động, đúng vậy, tay hắn không động đậy được, hắn cũng không muốn dùng tay trái nâng tay phải lên đặt trước mặt nàng.

Như thế nhìn qua thấy rất ngu ngốc!

“Dù sao thì tôi cũng phải xem qua mới có thể biết trị như thế nào. Nếu mà huynh không muốn trị, vậy thì thôi vậy.” Khuôn mặt nhỏ của Ôn Noãn rất nghiêm túc.

Sắc mặt của Viên quản gia thay đổi, lập tức quát chói tai một tiếng: “Lớn mật!”