Chương 10: Mây Tía Xuất Hiện

Mà trước khi nàng ra đời, Vương thị còn có cửa tiệm là của hồi môn, hai ca ca đi học được nửa năm, cả nhà ăn no mặc ấm, sau này có nàng thì cứ hai ba ngày lại nàng lại sinh bệnh một lần nên của cải cũng không còn.

Vốn dĩ trong lòng nguyên chủ vẫn luôn áy náy, hiện tại còn bị kích động, nàng nhờ cha mẹ hủy bỏ hôn sự, không muốn liên lụy người khác.

Sau khi từ hôn, nàng nhân lúc trong nhà không có ai liền nhảy sông tự sát.

May mắn được người cứu lên kịp thời.

Nhưng thân thể này của nàng cũng bởi vì vậy mà bệnh càng thêm nặng, trực tiếp muốn lấy mạng của nàng, cho nên mới có việc bản thân trùng tên trùng họ xuyên qua.

Còn nàng bởi vì cửa tiệm bị cháy, sau khi nàng cứu được anh trai và hai đứa nhỏ ra thì nàng lại chạy vào tiệm đồ cổ để cứu một ông lão.

Tiệm đồ cổ không biết đã rơi cái gì mà đột nhiên nổ mạnh, nàng bảo vệ ông lão dưới người mình còn nàng thì trong phút chốc đã bị ngọn lửa lớn bao trùm.

Nàng nhớ rõ bản thân mình trước khi chết dường như đã thấy một tia sáng tím từ trong một tượng Phật ở tiệm đồ cổ xuyên qua cơ thể của nàng, sau đó nàng mất đi ý thức.

Mà sau khi nàng tỉnh lại đã nhận lấy ký ức của nguyên chủ.

Ôn Noãn nhắm mắt lại để sắp xếp suy nghĩ một chút, nàng cho ra kết luận có lẽ nàng đã được ánh sáng màu tím kia đưa nàng xuyên đến đây, còn thân thể nàng đã sớm bị thiêu rụi cũng không thể trở về, sau này ba gia tộc lớn cũng chỉ còn mỗi ca ca.

Nghĩ đến đây, Noãn Noãn còn chưa kịp đau lòng thì lòng bàn tay đã đột nhiên nóng lên, nàng đau đến mức mở mắt nhìn lòng bàn tay của mình, phát hiện lòng bàn tay của nàng có một đám mây tía.

Ôn Noãn: "???"

Ôn Nhiên nhìn thấy Ôn Noãn đột nhiên mở mắt ra, nghĩ tỷ tỷ không thoải mái nên khuôn mặt cũng căng thẳng: "Tam tỷ, tỷ có chỗ nào không thoải mái không?"



Ôn Noãn nắm chặt bàn tay theo vô thức, giống như không có việc gì nói: "Không có, Nhiên nhi, tỷ có hơi khát, tỷ muốn uống nước."

Chuyện lòng bàn tay nàng có đám mây tía, vẫn không nên khiến cho cô bé thấy sợ hãi.

Nhưng Ôn Noãn muốn xem có chuyện gì đang xảy ra, nên tìm một cái cớ để Ôn Nhiên ra ngoài.

"Muội đi rót nước cho tỷ!" Ôn Nhiên vừa nghe đã lập tức xuống giường, chạy ra ngoài.

Sau khi Ôn Nhiên rời đi, Ôn Noãn mở bàn tay ra chỉ thấy đám mây tía kia chạy dọc theo từ lòng bàn tay của mình lan về phía trước, cũng từ cánh tay lan một đường đến toàn thân.

Nàng cảm thấy những nơi đám mây tía đi qua, thân thể nàng đều truyền đến một luồng ấm áp.

Đám mây tía nhanh chóng biến mất, mà bản thân nàng cũng thoải mái hơn trước đó không ít, đầu cũng không chóng mặt.

Chẳng lẽ đám mây tía này có tác dụng chữa bệnh, khiến cho thân thể khỏe hơn.

Ôn Noãn thật sự đã thừa kế y thuật của ông nội ở hiện đại, nàng tự bắt mạch cho mình một chút, quả nhiên mạch tượng đã mạnh hơn một chút.

Ôn Noãn không chỉ vui mừng trong lòng, có đám mây tía này thì nàng sẽ có thể sớm xuống giường.

Tuy nàng biết y thuật và để điều trị tốt cho thân thể này cũng không là vấn đề gì, nhưng thân thể này rất yếu, muốn điều trị tốt phải uống không ít thuốc Đông y, còn có một số loại thuốc Đông y rất đắc, hiện tại thì gia đình này rất nghèo, có thể không cần uống thuốc vẫn là tốt nhất.

Cũng không cần khỏi hẳn, chỉ cần khiến cho nàng có thể đứng dậy đi đứng bình thường, nàng có thể nghĩ được cách kiếm bạc.

Ôn Noãn nhìn đám mây tía trong lòng bàn tay, lúc này màu của sắc của đám mây tía đã phai nhạt đi rất nhiều, vả lại chỉ còn lại một đám mây nhỏ, như ẩn như hiện, như thể bất cứ lúc nào sẽ bị gió thổi bây.