Chương 23-1: Hại người chung quy thành hại mình (1)

Thẩm Trang thị tức giận đến nỗi hận không thể đi tới xé nát miệng Lý thị, nghe xong Thẩm lão gia nói tuy rằng không mắng chửi người nữa, chỉ là dùng ánh mắt hận không thể gϊếŧ chết Lý thị, nếu ánh mắt có thể gϊếŧ người, có thể Lý thị đã chết vài lần.

“Hồ quản gia, Thẩm gia chúng ta là nhà có người vừa làm nông vừa đọc sách, cho dù nghèo không có gì ăn, cũng sẽ không bán con cháu, đều là do cưới vợ không đức hạnh nên chọc họa. Ngươi xem chúng ta theo khế ước bồi thường bạc có được không?”

Hồ quản gia cũng không muốn làm ầm ĩ, hơn nữa hắn đến là để đòi bạc, theo khế ước, Lý thị phải bồi thường một trăm lượng bạc, không có lý do không đồng ý, “Được, vậy các ngươi bồi thường một trăm lượng thì coi như xong.”

Thẩm lão gia bảo Lý thị và Thẩm Trang thị đem bạc ra. Thẩm Trang thị chỉ lấy hai mươi lượng, Lý thị chỉ lấy ba mươi lượng, tổng cộng mới được năm mươi lượng.

“Còn năm mươi lượng đâu?” Thẩm lão gia hỏi Lý thị.

Lý thị nhìn năm mươi lượng trong tay cha chồng rất là đau lòng, thưa dạ nói: “Đây là chuyện trước khi phân gia, hơn nữa lúc ấy nương cũng đã đồng ý, nên tiền này hẳn là từ nên từ quỹ chung trả, nếu quỹ chung không trả, nương cũng nên trả một phần.”

Thẩm Trang thị nghe xong tức giận hét vào mặt Lý thị: “Ngươi cái đồ đàn bà thối, không có lương tâm, ngươi là muốn mạng của ta à, ngươi muốn hại ta à! Lương tâm của ngươi bị chó ăn rồi! Lão nhị, hưu thê, nếu không ta sẽ bị tức chết!”

“Cha, mấy đứa Cảnh Hoa cũng là cháu của cha, hiện tại vừa mới phân gia, chúng con chưa mua thêm cái gì, tất cả đều chờ bạc để mua, con lấy đâu ra nhiều bạc như vậy mà mua.” Lý thị cũng khóc, toàn bộ tài sản của nàng cũng không có năm mươi lượng để bồi thường.

Thẩm lão gia không nói gì, ông đang suy nghĩ nên giải quyết chuyện này như thế nào.

“Phi, chính ngươi gây ra họa thì ngươi tự đi mà giải quyết. Không phải để người khác theo sau chùi mông cho ngươi!” Thẩm Trang thị hừ lạnh.

“Cha, con đau đầu quá.” Hiểu Nhi vừa ôm đầu vừa kêu đau đớn.

“Làm sao vậy, Hiểu Nhi, đầu rất đau à?” Thẩm Thừa Diệu nhẹ nhàng ôm Hiểu Nhi, khẩn trương kiểm tra Hiểu Nhi trước sau một chút.

Lưu thị cũng không khóc đỏ mắt sờ trán Hiểu Nhi: “Hiểu Nhi con làm sao vậy, vì sao lại đột nhiên đau đầu? Đừng dọa nương!”

Bởi vì động tĩnh của Hiểu Nhi, những người khác đều nhìn sang.

Hiểu Nhi cố ý lắc đầu, làm ra vẻ để cho mình tỉnh táo một chút, sau đó nói: “Cha, nương, con nhớ ra rồi, sở dĩ con bị ngã ở bên dòng suối, là bởi vì nhị đường tỷ đẩy con, bởi vì con nghe thấy nhị bá nương thì thầm với nhị bá, tỷ cố ý đẩy con.”

Thẩm Bối Nhi và Lý thị nghe xong sợ tới mức mặt mũi trắng bệch, Lý thị phản ứng đầu tiên, chỉ vào Hiểu Nhi mắng: “Ngươi cái nha đầu thúi, đừng có mà nói hươu nói vượn, chính ngươi không cẩn thận bị ngã, lại muốn giá họa cho Bối Nhi.”

Hiểu Nhi cố ý trốn trong lòng Thẩm Thừa Diệu, yếu ớt mà nói: “Cháu không có, cháu nghe thấy nhị bá nương và nhị bá nói muốn bán cháu cho Hồ phủ làm nha hoàn, nhị bá còn nói hồ phủ mua nha hoàn để đào tạo thành hoa nương ở Tụ Hoa lâu, cháu còn nghe nói nhị phòng lén giấu được hai mươi ba lượng tiền riêng!”

“Nương, hoa nương là làm gì đó?” Hiểu Nhi cố ý không hiểu hỏi Lưu thị.

Thẩm Thừa Diệu tức giận gân xanh nổi lên: “Lý thị, về sau ngươi không phải chị dâu của ta, ta không có chị dâu tốt như vậy!”

Lưu thị đưa tiểu muội cho Cảnh Duệ, bước đến gần Lý thị, giơ tay liền đánh một cái tát: “Cái tát này là vì ngươi dám bán con gái của ta!”

Sau đó lại tát một cái vào mặt Thẩm Bối Nhi vẫn còn đang ngây người: “Cái tát này là vì ngươi suýt chút nữa hại chết con gái ta!”

Sau đó cầm lấy đòn gánh bên góc tường, dùng hai tay bẻ gãy đòn gánh sau đó ném xuống đất: “Ta nói cho các ngươi biết, về sau nếu có ai muốn hại con gái ta không kể người đó là ai ta đều không buông tha!”.

Lý thị và Thẩm Bối Nhi sợ tới không dám phát ra âm thanh.

Hiểu Nhi thiếu chút nữa thì vỗ tay cho Lưu thị: Mẫu thân dũng mãnh!