Chương 22-1: Hồ quản gia đến bắt người (1)

Đi vào tiệm vải, Hiểu Nhi biết tình hình kinh tế nhà mình, liền hỏi chưởng quầy: “Chưởng quầy, xin hỏi có loại vải rẻ hơn một chút không, ví dụ như lỗi thời, hoặc bị ẩm mốc gì đó không.”

Chưởng quầy thấy mấy người đều mặc áo vải thô, cũng biết là gia cảnh không tốt, vừa lúc buổi sáng lọc ra hai cuộn vải bông bị tồn lại mấy năm bị ẩm, một cuộn màu lam mốc meo, một cuộn màu trắng bị ám vàng, liền đem ra: “Hai cuộn vải này đều bị ẩm, chỉ cần sáu mươi văn một cuộn. Giá gốc là mấy trăm văn.”

Thời đại này sản lượng bông rất thấp, cho nên vải bông cũng rất đắt. Vải bố, vải thô rẻ hơn nhưng loại tốt cũng phải hơn một trăm văn một cuộn.

Kiếp trước nàng đọc được truyện rất nhiều nữ chính xuyên qua đều mua vải lẻ, làm hoa cài đầu, Hiểu Nhi thấy ở trong góc hai túi vải lẻ, liền hỏi chưởng quầy: “Chưởng quầy này vải lẻ bán thế nào?”

“Cháu muốn mua à? Mười văn là được, bên trong còn có hai túi.” Hai túi vải bên trong tốt hơn, phần lớn là tơ lụa, sa tanh. Tiệm vải này là Hồ phủ ở Đông thành mở, Hồ phủ có tiếng là người lương thiện, cho nên nhiều lúc sẽ cho nhà có hoàn cảnh khó khăn một chút đồ. Không chào giá, thậm chí có lúc còn thấp hơn các tiệm khác.

Sau khi bỏ đồ lên xe bò, mấy người lại đi chỗ bán thịt heo mua mười cân mỡ lá, một cân thịt ba chỉ, một khúc xương to, trước khi ra khỏi thành, Thẩm Thừa Diệu mua cho ba đứa nhỏ mỗi người hai cái bánh bao thịt, còn ông chỉ mua màn thầu để ăn dọc đường.

Ba đứa nhỏ đều rất tự giác mà nhường cho Thẩm Thừa Diệu một cái bánh bao thịt, nếu Thẩm Thừa Diệu không ăn, bọn nhỏ cũng không ăn, để lại cho Lưu thị ở nhà. Mấy người vừa nói vừa cười về nhà, khi Cảnh Hạo nói đến chuyện Hiểu Nhi mặc cả ở tiệm tạp hóa, chưởng quầy tiệm tạp hóa thấy Hiểu Nhi chỉ mua hai mươi cái chén mà hắn lại tặng một đống đồ, khi hắn nói “Lỗ rồi, lỗ rồi”, mấy người cười đến đau bụng.

Trở lại thôn, xa xa liền thấy quanh cửa nhà rất nhiều người xem, Thẩm Thừa Diệu trong lòng kinh ngạc, vung roi, làm bò đi nhanh hơn.

Hiểu Nhi đoán ra được chuyện gì, liếc qua Cảnh Duệ Cảnh Hạo, nhìn nhau mà không nói gì.

Xe bò rất nhanh đến cửa nhà, người trong thôn thấy Thẩm Thừa Diệu trở lại tự giác nhường đường để bọn họ đi qua. Thẩm Thừa Diệu xuống xe bò hỏi: “Có chuyện gì vậy, mọi người tại sao lại vây quanh nhà của ta?”

“Lão tam trở lại rồi à, nhà các ngươi gần đây như thế nào, vẫn luôn không phân gia đột nhiên lại phân gia, vừa mới phân gia lại bán con gái.” Mai thị, nổi danh là miệng rộng trong thôn, lôi kéo Thẩm Thừa Diệu hóng hớt.

Thẩm Thừa Diệu không hiểu: “Cái gì vậy? Cái gì mà bán nữ nhi?”

Mai thị thấy người trong nhà cũng không biết càng kí©h thí©ɧ ham muốn thảo luận chuyện phiếm của nàng: “Ngươi không biết? Hồ quản gia trấn trên đến nhà ngươi đòi người, nói nhị tẩu ngươi bán con gái Thẩm Bối Nhi đến Hồ phủ làm nha hoàn. Nhưng nhị tẩu ngươi lại nói bán Hiểu Nhi nhà ngươi, không phải Bối Nhi. Hiện tại bọn họ đang tranh chấp vì chuyện đó kìa!”

Thật là một tin tức lớn, chị dâu bán cháu gái, cha mẹ ruột của cháu gái cũng không biết, quan trọng hơn là họ không biết, tưởng Lý thị là bán con gái. Nếu không phải là muốn nhìn xem chuyện được giải quyết như nào, Mai thị muốn nhanh chân đi tìm chị em tốt để nói chuyện này.

“Nói linh tinh, Hiểu Nhi nhà ta muốn đi làm nha hoàn bao giờ.” Thẩm Thừa Diệu nghe được chuyện này liên quan đến con gái ông cũng tức giận.

“Lời này không phải là ta bịa đặt, là nhị tẩu ngươi tự mình nói.” Mai thị thấy Thẩm Thừa Diệu tức giận, vội lùi lại ra sau và nói, tìm người để chống đỡ, tiếp tục xem náo nhiệt.

Thẩm Thừa Diệu tìm một huynh đệ bình thường quan hệ tương đối tốt: “Đại Thạch, giúp ta lái xe bò đến nhà thôn trưởng trước, lát nữa ta qua lấy đồ sau.”

Lâm Đại Thạch đồng ý rồi lái xe bò đi.

Thẩm Thừa Diệu bế Hiểu Nhi lên dắt hai huynh đệ đẩy đám người ra để vào nhà.

Hiểu Nhi đi vào liền nhắc nhở Thẩm lão gia: “Ông nội, bên ngoài còn có rất nhiều người”.

Thẩm lão gia mới nhớ phải đóng của viện lại rồi mới thảo luận việc này, vội bảo Thẩm Thừa Tổ đi đóng cửa. Cửa đã đóng, nhưng những người ngoài cửa lại chưa đi. Thích xem người khác náo nhiệt là bệnh chung của rất nhiều người.

Lúc này Thẩm Bối Nhi đang tựa vào người Lý thị, Lý thị cũng vừa khóc vừa gào lớn tiếng: “Ta không bán Bối Nhi, là Hồ quản gia cố ý gạt ta.”

Thẩm Thừa Tông đang tranh chấp với Hồ quản gia.

Thẩm Trang thị cũng đang mãnh liệt mắng Lý thị lừa nàng nói là hai mươi lượng, hóa ra là năm mươi lượng.