Chương 19-2: Vớt cá rất sung sướиɠ(2)

Cảnh Hạo và Lê Triết Vĩ vừa thấy cá liền cao hứng nhảy dựng lên: “Tới, tới, ha ha, cá này thật ngốc! Thật sự quá ngu ngốc!”

Hiểu Nhi vạch đen đầy đầu. Cá ngốc lúc nào, là mồi câu của tỷ đây tốt, có được không!

Hiểu Nhi và Lưu Tĩnh Xu ở trên bờ đem cá nhặt vào thùng gỗ, Chí Văn và Chí Võ cũng có tài, đem chậu to trong nhà đến đựng cá, Thẩm Thừa Diệu cũng bị hấp dẫn lại đây, rất nhiều trẻ nhỏ cũng đến bờ sông, nhìn thấy tình huống này cũng về nhà làm mồi câu, lấy cái sọt.

Trong lúc Hiểu Nhi nhặt cá, tranh thủ bỏ vào không gian một ít cá nhỏ tôm nhỏ, còn nhặt một ít trai bỏ vào không gian, chuẩn bị nuôi ngọc. Trai sông hầu như con nào cũng có thể hình thành ngọc trai tự nhiên trong cơ thể. Nếu có trai ngọc thì càng tốt, sản lượng càng nhiều.

“Lần đầu tiên ta vớt được nhiều cá như vậy, Hiểu Nhi ngươi thật sự quá lợi hại, biện pháp như vậy đều nghĩ ra.”

“Đây cũng là lần đầu tiên ta vớt cá, trước kia nghe người ta nói qua, không nghĩ tới có thể được. Nhưng mà làm mồi câu chú ý tỉ lệ, trùng hợp ta lại làm được. Lần sau không biết có làm được hay không. Nghe nói rất khó làm, rất nhiều người dùng nguyên liệu như nhau để làm, nhưng không hấp dẫn cá tới. Có người chỉ làm được một lần, sau đó lại không thể” Hiểu Nhi ra sức tẩy trắng cho mồi câu, bằng không về sau mỗi người đều muốn mồi câu tìm nàng thì nàng coi như xong.

“Còn không phải à, muội xem đám người đỏ mắt ở trong sông, ở nơi đó đợi nửa ngày, nhưng cũng không có một con chui vào sọt.” Lưu Tĩnh Xu cười nói.

“Chúng ta thả những con cá nhỏ lại trong sông, chờ trưởng thành lại vớt.” Hiểu Nhi vừa nói vừa đem cá nhỏ tôm cua nhỏ ném xuống sông.

Nghe được lần sau lại vớt, Lưu Tĩnh Xu vội đem cá nhỏ tôm nhỏ ném đi: “Các ngươi nhanh lớn lên, chờ một thời gian nữa cho các ngươi ăn ngon, ăn no sau đó cho ta ăn các ngươi.”

Hiểu Nhi nghe được lời này cười đến đau bụng.

Cuối cùng không có cá bơi vào sọt nữa, mấy đứa con trai mới dừng lại, thu sọt, trở lại bờ.

“Thật sự quá vui, tỷ tỷ, tỷ lại đi làm chút mồi câu ra đây, đệ còn muốn vớt.” Cảnh Hạo cảm thấy chơi chưa đã, liền kéo ống tay áo Hiểu Nhi cầu xin.

“Về nhà chúng ta lại vớt, đệ xem này vớt được một thùng gỗ to. Chúng ta về nhà bà ngoại đi, để nương nấu canh cá cho chúng ta uống.”

“Hiểu Nhi, ngươi làm cho ta chút mồi câu, ta mang về nhà, thể hiện tài năng, làm cho bọn họ được mở mang kiến thức.” Lê Triết Vĩ không có ý thức mới làm quen, rất tự nhiên mà mở miệng đòi mồi câu.

Hiểu Nhi không chút suy nghĩ liền đồng ý: “Được, một lát nữa ta lại làm thêm, các ngươi đến lấy chút mang về.” Nàng sẽ không cho nước không gian làm thành mồi câu. Như vậy mới có thể chứng minh lần nào cũng có thể làm nồi câu thành công.

Thẩm Tử Hiên và Lê Triết Vĩ là tới thăm phu tử, xong liền định đi ngay, chỉ là nhìn thấy Cảnh Duệ ở bờ sông câu cá, mới đi qua đi chào hỏi, cũng không nghĩ sẽ chơi hết cả buổi sáng.

Hai huynh đệ Chí Văn, Chí Võ cùng bọn họ vớt cá một lúc, liền quen thuộc, nhiệt tình mời bọn họ đến nhà ăn cơm, Thẩm Thừa Diệu cũng nói: “Bà ngoại Hiểu Nhi đều là người hiền lành, lại hiếu khách, Tử Hiên và vị công tử này cùng đi ăn cơm đi, hai người trở lại trong huyện cũng là ăn cơm, ăn cơm xong các ngươi lại về huyện cũng được mà.”

Thẩm Tử Hiên cảm thấy hơi quấy rầy, nhưng lại từ chối cũng không hay, liền đồng ý. Mà Lê Triết Vĩ là công tử nhà giàu, đi đến đâu thì mọi người đều chiều, không cảm thấy là mình quấy rầy nhà người ta. Rất nhiều người mời hắn, hắn lại không đi.

Nhưng hắn cảm thấy bọn họ rất chân thành, không lấy lòng, không tính kế, cũng không có a dua nịnh hót, giống như hắn là người bình thường, cùng nhau vớt cá, cùng hắn đoạt mồi câu, đoạt vị trí tốt để đặt sọt, rất thiệt tình, rất thật lòng, cho nên hắn nguyện ý kết giao, tuy rằng chỉ là một đám trẻ con, nhưng có chí hướng và năng lực hơn những đứa trẻ cùng tuổi.