Thật ra đại phòng đề nghị phân gia, nguyên nhân quan trọng là Thẩm Bảo Nhi quen biết nhị công tử Huyện thừa. Nhị công tử cố ý tới cầu hôn. Thẩm Bảo Nhi lo lắng nếu mình và nhị công tử Huyện thừa đính hôn, thì một đám thân thích ở nông thôn sẽ thường xuyên tới đòi tiền, hơn nữa có thân thích nông thôn, cũng cảm thấy mất mặt, ở trước mặt những tiểu thư phu nhân nhà quan không dám ngẩng đầu, sợ bị người ta nói là nhà quê, mới kiến nghị Lam thị phân gia. Đương nhiên Lam thị và Thẩm Thừa Tông cũng muốn phân gia, một nhà bốn người thương lượng một đêm mới nghĩ đc phương pháp này.
Lần này trở về, vốn dĩ tính toán biểu hiện tốt khi thu hoạch vụ thu, thuyết phục mọi người phân gia, ai biết sẽ thuận lợi như thế, trước khi thu hoạch vụ thu liền phân gia, vì thế Lam thị còn nhờ đại ca nàng hỗ trợ trông cửa hàng một thời gian, sớm biết như vậy thì không cần. Hiện tại phân gia xong, Lam thị muốn trở về trấn, nhà nàng lại không đc phân đồng ruộng, nên không muốn mặt cắm xuống đất, lưng hướng lên trời làm việc, không muốn để cho mình dính bùn và mùi mồ hôi.
Thẩm Bảo Nhi cũng muốn như thế liền nói ra trước Lam thị: “Cha, hiện tại mấy nhà đã phân gia xong, nếu không ngày mai chúng ta trở về trấn đi, nếu thật sự làm việc nhà nông một tháng, làn da con đều bị đen, tay thô đến mức không thể gặp người. Đến lúc đó Niên công tử sẽ ghét bỏ.”
Lam thị cũng phụ họa: “Đúng vậy, lão gia, cửa hàng nhà ta cũng không thể nhờ đại ca ta phụ giúp lâu như vậy được. Hơn nữa Văn Nhi và Bảo Nhi cũng chưa bao giờ phải làm việc nặng, sao có thể xuống đất hỗ trợ. Nhỡ đâu Văn Nhi mệt muốn chết thì sao mà đọc sách được? Bảo Nhi về sau gả vào nhà Huyện thừa, để người khác biết nàng từng xuống đất làm việc, vậy thì mặt mũi nàng để đâu?”
Bây giờ, những phu nhân tiểu thư trấn trên đều thường xuyên khinh thường các nàng, nói các nàng nhà quê, nếu biết các nàng từng xuống đất làm việc, còn không phải càng nhạo bang hay sao!
“Nhưng mà chúng ta đã nói là trở về cùng thu hoạch vụ thu, nhanh như vậy trở về, cha ta khẳng định không đồng ý.” Thẩm Thừa Quang do dự. Chính hắn cũng đã nhiều năm không xuống đất, trước kia khi còn nhỏ nhưng đã từng, hiện tại nhớ tới đều sợ, hắn muốn trở về trấn trên, ở trong thôn không quen.
“Nếu không chúng ta viết thư cho đại ca, hai ngày sau phái người đến nói hắn có việc, không thể giúp chúng ta trông nom cửa hàng?” Lam thị thấy Thẩm Thừa Quang không có cự tuyệt liền nói.
Thẩm Thừa Quang nghe được lời này đồng ý luôn: “Được, vẫn là nương tử có biện pháp, hai ngày sau liền trở về, cha khẳng định sẽ đồng ý.”
Cùng lúc đó, hai phu thê nhị phòng cũng không ngủ.
Lý thị lấy vốn riêng nàng lén giấu mang ra, tổng cộng có bốn mươi lượng, trước khi phân gia có ba mươi lượng, phân gia được thêm mười lượng, hai phu thê ngồi đếm, vui vẻ đến mức muốn hát vang bài ca “Nếu Hồ quản gia đưa cho mười lượng mà không cần đưa cho nương thì tốt rồi.”
“Hiện tại trong tay chúng ta có bốn mươi lượng, chúng ta để lại năm lượng mua đồ gia dụng, còn lại ba mươi lăm lượng hai ta mang hết đi theo ca ca nàng đến phía nam đi một chuyến, trước năm mới chúng ta có thể kiếm được hơn một trăm lượng để ăn tết.” Nghe đến đó, Lý thị hưng phấn, hai tay vỗ vào người Thẩm Thừa Tông.
“Đương gia ta rất vui vẻ. Chờ Hồ quản gia đem Hiểu Nhi đi, chúng ta lại có thêm ba mươi lượng, chàng có thể mang sáu mươi lượng đi phía nam.”
Sau đó, bọn họ cũng có thể sống một cuộc sống có người hầu hạ, cơm bưng nước rót.
“Đúng rồi, buổi chiều Hồ quản gia cho người nhắn cho ta, bảo ta sang mai đi trấn trên một chuyến, chính là ngày mai bắt đầu thu hoạch vụ thu, cha sẽ đồng ý để ta đi trấn trên sao?” Lý thị đột nhiên nhớ tới việc này, nói ra.
Thẩm Thừa Tông nghĩ, đây chính là chuyện ba mươi lượng bạc, không thể trì hoãn: “Vừa rồi ta nghe nương phân phó Cảnh Văn sáng sớm mai đi trấn trên mua thịt, đến lúc đó nàng liền nói nàng đi, cha nàng sẽ đưa cho nàng thêm ít thịt. Khi đó thuận tiện đi tìm Hồ quản gia một chút!”
Ngày hôm sau, trời còn chưa sáng, đại khái hơn bốn giờ, tất cả người Thẩm gia liền rời giường, ăn cơm sáng xong thì mang nông cụ chuẩn bị ra cửa.
Mà Thẩm Thừa Diệu đã đưa Lưu thị về nhà mẹ đẻ trở lại, đi bằng xe bò. Nhưng theo Hiểu Nhi biết, đi xe bò cũng mất một canh giờ rưỡi, vậy thì bọn họ dậy sớm như thế nào a. Tối hôm qua chắc là không được ngủ đây.