Thời đại này, công văn phân gia cũng có cách thức nhất định, đại khái đều là: Con trai đứng hàng thứ mấy cha/cha dượng, mẹ / mẹ kế hiện tại phân gia, không ăn chung, ruộng phân được bao nhiêu, ở chỗ nào, ngân lượng được bao nhiêu, gia cầm gia súc phân như nào, công cụ làm nông được bao nhiêu, sau khi phân gia mỗi năm hoặc mỗi tháng đưa tiền dưỡng lão là bao nhiêu, ngày lễ tết hiếu kính những cái gì. Sau khi phân gia, tài sản thuộc về sở hữu của nhà nào thì về nhà đấy, cha mẹ hoặc huynh đệ khác khi chưa được sự đồng ý của gia chủ thì không được phép chiếm đoạt. Tài sản trước khi phân gia mà cố ý cất giấu không được tính. Nhân chứng ít nhất phải có bốn người ấn dấu vân tay. Tóm lại trong công văn có ghi quan hệ giữa cha mẹ và con cái, cha mẹ ruột thì viết cha mẹ ruột, cha dượng hoặc mẹ kế đều phải viết rõ, trong nhà đứng hàng thứ mấy, phân được bao nhiêu tài sản, sau khi phân gia sau tiền hiếu kính cha mẹ, … đều phải viết rõ ràng. Để tránh trường hợp sau khi phân gia có người mặc kệ cha mẹ mình. Cũng để tránh trường hợp sau khi phân gia, huynh đệ mượn danh nghĩa cha mẹ xâm chiếm tài sản người khác, nên công văn phân gia cố ý nhắc tới điểm này. Nếu đã phân gia, sau khi phân tài sản của gia đình nào thì là của gia đình đó, người khác không được chiếm đoạt.
Hiểu Nhi sau khi nhìn thấy công văn này cảm thấy công văn này viết rất chu đáo, nếu có thật sự tranh cãi tài sản thì có thể lấy công văn đem đi quan phủ cáo trạng.
Công văn phân gia được lập, chia thành bốn bản, một bản để quan phủ xử lý sang tên dùng, một bản thôn trưởng lưu giữ, một bản Thẩm lão gia cầm, một bản cho các nhà cầm. Mọi người đều ấn dấu vân tay lên, phân gia hoàn thành. Ngày mai thôn trưởng cầm công văn đi nha môn huyện xử lý sang tên, lại lấy hộ khẩu về chia cho từng nhà là xong, về sau triều đình thu thuế, trưng binh đều làm theo hộ khẩu.
“Hiện tại đã phân gia, nhưng mấy năm nay vì để cho trưởng tử trưởng tôn thi đậu công danh, mọi người đều ăn đói mặc rách, chịu thương chịu khó, về sau nhà lão đại có tiền đồ, cũng không thể quên giúp đỡ các đệ đệ. Thừa Quang ngươi nói đúng không?” Thẩm lão gia ra vẻ bản thân đối xử bình đẳng, nhắc lại một lần nữa. Làm cho mọi người hiểu ông bất công bởi vì đọc sách cần rất nhiều bạc, chờ đại phòng có tiền đồ thì sẽ trả hết.
“Còn phải nói sao? Sau khi phân gia đệ đệ vẫn là đệ đệ của con, phân gia không chia rẽ tình cảm, về sau có thể giúp con nhất định dốc hết sức mình.” Thẩm lão nhân và Thẩm Thừa Quang liền không nghĩ tới, về sau người của mấy phòng khác càng có tiền đồ hơn đại phòng, cảm thấy người của mấy phòng khác đều dựa vào bọn họ mà sống. Tất nhiên, cũng có người nghĩ như thế, suy cho cùng, được đọc sách và không được đọc sách ở thời cổ đại có một sự khác biệt rất lớn.
“Thừa Quang là người có trách nhiệm a.” Thẩm Nhân Phú vui mừng nói, cháu trai ruột của mình có tiền đồ, ông cũng là thật cao hứng, tuy rằng ông không ủng hộ Thẩm lão gia bất công.
......
“Huynh hữu đệ cung, Nhân Quý huynh chúng ta chờ hưởng phúc của con cháu đi.” Mọi người sôi nổi nói lời tốt đẹp.
Lúc này, đồ ăn đã chuẩn bị xong, Lam thị đi vào hỏi Thẩm lão gia: “Cha, đồ ăn đều chuẩn bị xong, bây giờ có bày mâm luôn không?”
Thẩm lão gia liền mời mọi người vào bàn ăn. Bởi vì có khách, cơm chiều hôm nay chỉ có đàn ông mới được vào bàn, đàn bà con gái chỉ có thể ăn ở trong phòng bếp.
Đồ ăn rất phong phú, Thẩm lão gia sĩ diện, nếu mời khách ăn cơm thì sẽ chuẩn bị đồ ăn rất phong phú, giống gia đình hiếu khách mời người khác ăn cơm cũng lấy đồ tốt nhất trong nhà ra chiêu đãi. Gia đình nhà nông đều rất hiếu khách, thật thà, người nhà ăn thì tiếc đến cả nước canh, nhưng mời khách nhất định phải có cá có thịt.
Mà Thẩm gia, trừ thịt cá ra, còn có cả gà vịt. Làm đủ bàn mười hai món. Gà hầm nấm đông cô, vịt nướng mua trên trấn, cá hấp, thịt kho tàu, cà tím xào cá, bí đỏ xào thịt, dưa chuột muối, hẹ xào trứng, đậu que, rau xanh xào, đậu phộng chiên, mộc nhĩ trộn, món chính cơm, bánh bao trắng. Cả khách và chủ đều vui vẻ ăn uống.
Mâm phụ nữ và trẻ nhỏ chỉ có bí đỏ xào thịt, rau xanh xào cùng màn thầu. Muốn ăn thịt, vậy chờ nam nhân ăn xong, có còn thừa lại hay không.