Chương 13-1: Tiến hành phân gia(1)

“Trong nhà có tổng cộng hai mươi mẫu ruộng thượng đẳng, mười mẫu ruộng trung đẳng, ruộng cạn mười mẫu, ruộng cát mười mẫu, cửa hàng một gian, ngân lượng sáu mươi lượng, ta nghĩ chia thành sáu phần, bốn huynh đệ mỗi người một phần, ta và mẹ các ngươi một phần, của hồi môn cho Ngọc Châu chưa chuẩn bị thì cũng coi như được một phần. Tiệm tạp hóa ở trấn trên luôn là do đại ca các ngươi xử lý, hơn nữa Văn Nhi vẫn còn đang đọc sách, chi phí khá lớn, cho nên tiệm tạp hóa liền phân cho đại phòng, đồng ruộng sẽ không chia cho đại phòng nữa. Ba huynh đệ các ngươi mỗi nhà có bốn mẫu ruộng thượng đẳng, hai mẫu ruộng trung đẳng, hai mẫu ruộng cạn, hai mẫu ruộng cát và mười lượng bạc. Phần của Ngọc Châu cũng thế. Ta và mẹ các ngươi cũng được phần đồng ruộng như vậy, chúng ta sống cùng với đại ca các ngươi, mỗi năm các ngươi đưa hai lượng tiền phí sinh hoạt, quần áo bốn mùa và các lễ tiết khác.”

Thẩm lão gia uống một ngụm nước rồi tiếp tục nói: “Còn phòng ở trước đó như thế nào thì bây giờ phân như thế, vườn rau chia làm bốn, mỗi nhà một mảnh, chuồng gà và chuồng heo cũng chỉ có một cái nên không phân, liền thuộc về ta và nương của các ngươi nương. Gà vịt và trâu trong nhà cũng thuộc về ta và nương của các ngươi, heo thì chờ đến khi ăn tết thịt heo thì phân tiếp. Công cụ làm nông ba huynh đệ mỗi nhà hai bộ.”

Nghe thấy cửa hàng phân hết cho đại phòng, Lý thị liền có chút ý kiến, tiểu cô cũng được phân như bọn họ thì càng không cao hứng, mà lão gia cùng Thẩm Trang thị hai người có bốn mẫu ruộng thượng đẳng, hai mẫu ruộng trung đẳng, hai mẫu ruộng cạn, hai mẫu ruộng cát và mười lượng bạc, hàng năm mỗi nhà cho hai lượng tiền dưỡng lão, quần áo bốn mùa còn quà cáp lễ tiết nữa, ả liền nổi giận lôi đình, trực tiếp ngồi xuống đất gào khóc om sòm:

“Trời ơi, không cho người ta sống nữa à, đại phòng có một cái cửa hàng giá trị một trăm năm mươi lượng, mỗi tháng là có thể kiếm được mấy lượng bạc, của hồi môn cho cô em chồng cũng được nhiều như mấy huynh đệ, cha mẹ cũng được phân như ba huynh đệ rồi lại còn muốn mỗi năm hai lượng phí sinh hoạt, quần áo bốn mùa rồi cả quà cáp lễ tiết một năm cũng phải một lượng bạc, tướng công nhà con đi ra ngoài làm công quanh năm suốt tháng cũng không kiếm được hai lượng bạc, trời ơi, cha mẹ thu luôn ruộng đồng của bọn con đi, không làm ruộng thì đói chết, mà làm ruộng thì không có tiền hiếu kính, thật là quá đáng, biến đổi biện pháp trợ cấp. Cảnh Hoa, Cảnh Nghiệp, Cảnh Chí mấy đứa không phải là con cháu Thẩm gia, không có người thương.”

Thẩm Hiểu Nhi lại một lần nữa thay đổi nhận thức về Lý thị, hai đời rồi nàng cũng chưa gặp qua người không biết mặt mũi, khóc lóc om sòm như vậy.

“Con của ta, mấy đứa sao không phải con trai trưởng của đại phòng đi, như vậy mấy đứa có thể ăn thịt, uống máu của người khác. Bây giờ mấy đứa không cần cưới vợ, nhị phòng chúng ta tuyệt tử tuyệt tôn cũng tốt.”

Lão gia, Thẩm Trang thị, cô em chồng, đại phòng mặt đều đen đến không thể đen hơn.

“Lão nhị, ngươi không quản tức phụ ngươi sao, nhìn nàng ra thể thống gì!” Thẩm lão gia quát lớn.

“Ngươi cái mụ già thúi, ngươi không muốn phụng dưỡng cha mẹ sao? Ta muốn đi quan phủ kiện ngươi, bắt ngươi vào đại lao.” Thẩm Trang thị vẻ mặt nghiêm khắc, bà rất là tức giận, tối hôm qua lão gia nói chỉ cần một lượng bạc tiền dưỡng lão, hai lượng bạc bà còn cảm thấy ít, náo loạn một hồi, lão gia mới lui một bước nói nếu mấy đứa con dâu không ý kiến, thì mặc kệ bà. Bây giờ Lý thị lại phá, mỗi năm ít đi ba lượng, vậy thì không phải muốn mạng của bà sao.

“Trời ơi, ai tới đây phân xử đi, hai lượng bạc thì ta chỉ có cái mạng này thôi, đến lúc đó cả nhà đều chết đói, còn có thể phụng dưỡng cha mẹ được sao!” Lý thị không quan tâm, đẩy tay Thẩm Thừa Tông ra. Nàng không thể dừng lại, tam phòng và tứ phòng không thể trông cậy, cha mẹ nói gì thì là cái đó, quả thực hết thuốc chữa.

“Ba thằng con trai nhà con hai năm nữa đến tuổi làm mai, mỗi năm cho cha mẹ hai lượng bạc, vậy thì lấy cái gì để làm mai! Vậy thì không phân gia, tiền làm mai cho con trai, của hồi môn cho con gái con cũng không cần lo lắng.” Nói tới đây, Lý thị đột nhiên nghĩ đến nếu tiểu cô đều có thể phân một phần gia sản làm của hồi môn vậy thì con nhà mình vì sao không thể, vì thế gào lớn tiếng hơn nữa: “Cô em chồng có thể được phân của hồi môn, vậy thì sính lễ và của hồi môn của con nhà con cũng phải được một phần, đồ vật trong nhà phân một lần đi.”