Báo đáp? Nghĩ đến đây, Hiểu Nhi đột nhiên hiểu ra, đây là muốn phân gia, không phân gia về sau Thẩm Cảnh Văn làm quan, là người một nhà, cùng hưởng phú quý, cần gì nói báo đáp? Bọn họ muốn trước khi trúng tú tài phân gia, không mang tai tiếng đi. Nếu là như vậy, Hiểu Nhi có chút mong đợi, phân gia đối với nàng mà nói là chuyện tốt.
“Cha, người có chuyện gì cứ nói thẳng ra đi.” Thẩm Thừa Tông nhiều năm như vậy thấy thế cũng hiểu lòng của lão gia tử, hắn mới không tin ông sẽ yêu thương mình.
Thẩm Trang thị thấy Thẩm lão gia nói nửa ngày, mấy đứa con trai cũng chưa hiểu ý của ông, ngược lại còn hiểu lầm, cũng ngồi không yên: “Cái ông già này, nói nửa ngày cũng không biết nói cái gì, đệ đệ giúp đỡ ca ca không phải hiển nhiên sao? Nói gì báo đáp cái gì đâu! Cha mấy đứa ý tứ là phân gia, mấy đứa đừng để ông ý nói mơ hồ!”
“Ngươi cái gì cũng không hiểu, ở chỗ này nói linh tinh cái gì!” Thẩm lão nhân trừng mắt nhìn Thẩm Trang thị một cái, hắn nói nhiều như vậy khẳng định có dụng ý của hắn, hắn không phải lo lắng những đứa con khác không hiểu dụng tâm lương khổ, cho rằng một nhà đại phòng muốn một mình hưởng hết vinh hoa phú quý! Mà lão bà này chuyên môn đi phá đám, cái gì mà hiển nhiên! Lời này có thể nói ra hay sao! Thật là làm bậy!
Phân gia? Mấy đứa con trai, con dâu bên dưới đều sốc. Thẩm Trang thị thích nhất là cả gia đình cùng nhau sinh hoạt, bọn họ thật sự không nghĩ tới lão gia sẽ chủ động đề nghị phân gia, mà mấy đứa con dâu nghe xong cũng khϊếp sợ, nhưng càng vui mừng. Thành thật mà nói, những ngày sống chung với Thẩm Trang thị cũng thật khổ cực.
“Cha mẹ, có phải con đã làm sai cái gì hay không?” Thẩm Thừa Diệu nghĩ xem gần đây nhất nhà mình có làm sai chuyên gì hay không, nhưng ngoại trừ thê tử ở cữ không làm việc nhà ra, hắn cũng không nghĩ ra được cái khác, chắc là không phải nguyên nhân này đi. Thê tử sinh con cho mình, nếu không phải là do ở cữ thì cũng phải đi làm việc, không may để lại di chứng thì hắn không thể tha thứ cho bản thân.
“Hay là mấy đứa nhỏ không hiểu chuyện, làm cho người tức giận?” Thẩm Thừa Tổ nghĩ cũng không ra manh mối, chỉ có thể suy xét đến mấy đứa con trai.
“Đều không phải, suy nghĩ vớ vẩn cái gì thế, cha biết các ngươi đều là con trai, cháu trai ngoan, chỉ là gần đây cha suy xét một chút, cảm thấy cây cao thì phải phân nhánh, Thẩm gia chúng ta già trẻ lớn bé hơn hai mươi khẩu, ở cùng một chỗ, có nhiều chỗ không tiện, dễ dàng xích mích, mà xích mích càng nhiều thì càng cảm giác xa cách, ta liền nghĩ, thừa dịp mọi người vẫn đang thân với nhau thì phân gia, hơn nữa cha cũng lo lắng, về sau nếu Văn Nhi có cơ hội làm quan, quan trường hắc ám, tiểu nhân khó phòng bị, một khi không cẩn thận sẽ có khả năng bị diệt tộc, nếu phân gia, nếu không phải tội lớn, ít nhất sẽ không liên lụy mấy đứa, nhà ta cũng coi như có hậu. Mà các ngươi ở bên ngoài cũng có thể tìm cách giúp đỡ, mà không phải tận diệt không có cửa cầu cứu. Hơn nữa chỉ cần có tâm, cho dù phân gia, Văn Nhi làm quan vẫn có thể giúp đỡ mọi người mà, phân gia hay không đều không ảnh hưởng. Các ngươi nghĩ xem có đúng hay không.”