Chương 11-3: Làm đi(3)

Ngày hôm sau, Lý thị lấy cớ muốn đi đón Thẩm Bối Nhi, ăn xong cơm sáng liền đi lên trên trấn. Ba người Hiểu Nhi nhìn nhau một cái, đẩy nhanh tốc độ ăn cơm sáng, nhanh chân chạy tới trên trấn, trốn ở đó chờ Lý thị đến.

Không lâu sau đó, Lý thị liền xuất hiện, ba người lặng lẽ đi theo sau, thấy Lý thị đi vào một cái ngõ nhỏ ở phố tây gặp mặt một người đàn ông trung niên, hai người nói chuyện một lúc, người đàn ông cho Lý thị hai thỏi bạc, sau đó hai người liền tách ra.

Cảnh Duệ đuổi theo người đàn ông trung niên: “Đại thúc, xin dừng bước.”

Người đàn ông trung niên quay đầu lại: “Tiểu huynh đệ gọi ta sao?” Người đàn ông trung niên nhìn Thẩm Cảnh Duệ, đứa trẻ này quần áo trên người tuy cũ nát, nhưng được giặt sạch sẽ, khẳng định không phải ăn xin, vì sao lại gọi mình dừng lại: “Có chuyện gì à?”

“Đại thúc là người của Hồ phủ sao? Vừa nãy cháu thấy người và nhị bá nương nhà cháu nói chuyện.”

Hóa ra là người nhà vị đại tẩu vừa nãy, Hồ Đại Tài gật gật đầu: “Đúng vậy, còn có chuyện gì?”

“Đại thúc, nhị bá mẫu của cháu có phải là nói, nhà cháu đã đồng ý bán Thẩm Hiểu Nhi cho nhà đại thúc làm nha hoàn?”

Hồ Đại Tài nhíu mày: “Đúng vậy, tiền đặt cọc cháu đã đưa, có phải là muốn đổi ý không?”

“Đại thúc bị nhị bá nương của cháu lừa rồi, cha mẹ cháu sẽ không đồng ý bán Hiểu Nhi đi làm nha hoàn, cha mẹ cháu còn không biết chuyện này, cho dù là biết cũng sẽ không đồng ý bán muội muội của cháu.”

Nghe xong lời này, Hồ Đại Tài nhíu mày, Lý thị nói cha mẹ người ta đã đồng ý rồi, cũng sẽ giải thích mọi chuyện rõ ràng, sẽ không có phiền toái, hóa ra là bà lừa gạt mình. Hắn là quản gia Hồ phủ, lần này mua nha hoàn hắn ở giữa được không ít lợi lộc, tìm nơi xa xôi hẻo lánh, cô nương gia đình nghèo khổ để mua, điều kiện là giải thích mọi chuyện rõ ràng, chính là sợ về sau có người quậy phá, vậy thì hắn ở giữa kiếm bạc đút túi riêng sẽ dễ dàng bị phát hiện, nghĩ vậy hắn càng tức giận.

Giao dịch này không thể làm, nhưng cũng muốn người kia bồi thường chút bạc: “Ta có thể không tiếp tục làm giao dịch này, nhưng các ngươi phải bồi thường cho ta chút bạc.”

“Đại thúc, cháu có một biện pháp giúp người tìm được một nha hoàn càng tốt. Cho dù không chiếm được thì cũng có thể được càng nhiều bạc bồi thường.”

“Các ngươi không phải người một nhà sao? Sẽ bồi thường ta càng nhiều bạc, coi ta là kẻ ngốc à?” Hồ Đại Tài càng tức giận hơn.

“Chúng ta là người một nhà, nhưng người một nhà sẽ lừa huynh đệ của mình, bán cháu gái ruột sao? Nếu bọn họ không coi chúng ta là người một nhà, chúng ta cũng không thể để người ta bắt nạt được.”

Nghe xong lời này Hồ Đại Tài mới nguôi cơn tức giận, nửa tin nửa ngờ nhìn Thẩm Cảnh Duệ: “Ngươi có biện pháp?” Một đứa trẻ không đến mười tuổi có thể nghĩ được biện pháp gì để cứu muội muội mình, hắn muốn nghe xem như nào.

Cảnh Duệ nhìn xung quanh, thấy không có ai nhìn bọn họ, sau đó thì thầm với hắn những điều mà Hiểu nhi dạy, nói cho Hồ Đại Tài nghe một chữ không bỏ xót.

Hồ Đại Tài nghe xong gật gật đầu: “Tốt lắm, đúng là một đứa trẻ tuổi còn nhỏ nhưng rất thông minh, liền theo kế hoạch của ngươi đi!” Lý thị dám lừa gạt hắn, nên để cho nàng bồi thường hắn thêm chút bạc đi, nếu nàng không chịu thì cũng có thêm một nha hoàn.