“Thế thì là gia đình tốt. Buổi tối ta sẽ nói cho cha ngươi” Trên trấn “Hồ Đại Thiện” mua nha hoàn rất nhiều người tranh nhau đi, thậm chí còn phải dùng quan hệ, nghĩ đến đây lại hỏi:
“Nhưng là nghe nói làm nha hoàn nhà kia đều phải dùng quan hệ mới có được”.
“Cha con chẳng phải ở trấn trên bán thịt heo sao? Ông ấy quen biết tổng quản của Hồ phủ, nói là nếu là nhà ta đồng ý thì Hiểu Nhi nhà chúng ta khẳng định có thể”.
“Buổi tối ta sẽ nói với cha ngươi.” Thẩm Trang thị nghe xong liền yên tâm. Sau khi xong việc liền có hai mươi lượng, mỗi tháng còn hơn một trăm văn, nghĩ thôi cũng đã thấy thật tốt.
Hai người này thảo luận bán nữ nhi của người khác, nhưng cũng chưa thèm hỏi cha mẹ người ta có đồng ý bán hay không, cũng không hỏi xem người ta có đồng ý hay không, có thể thấy được bình thường cũng không để mắt tới ý kiến của tam phòng.
Hiểu Nhi thấy sắc mặt tham lam của hai người liền hết muốn ăn, nếu thích tiền như vậy, khiến cho các người đau lòng mà tiêu bạc đi.
Mà hai huynh đệ nghe xong đều sốt ruột, lo lắng nhìn Hiểu Nhi, Hiểu Nhi nháy mắt một cái ý nói tạm thời đừng nóng nảy.
Ăn cơm xong, Hiểu Nhi liền lôi hai huynh đệ vào phòng mình, nói ra chuyên lúc trước nàng nghe lén được Lý thị nói với Thẩm Thừa Tông và nguyên nhân nàng bị thương như thế nào.
“Quả thực khinh người quá đáng! Ta phải đi nói cho cha mẹ biết!” Cảnh Duệ vỗ mạnh lên bàn một cái, đứng lên.
Mắt Cảnh Hạo đỏ lên, vừa tức vừa đau lòng: “Tuyệt đối không thể để bọn họ bán tỷ tỷ đi!”
Hiểu Nhi vội trấn an hai người: “Đừng có gấp, nghe muội nói, việc này chúng ta đừng nói cho cha mẹ, chúng ta......” Hiểu Nhi nói cho bọn họ nghe kế hoạch, âm thanh nhỏ nhẹ mà chỉ ba người có thể nghe được.
“Nhưng mà nếu không nói cho cha mẹ, đến lúc đó cha mẹ biết sẽ bị mắng?” Cảnh Duệ do dự, hắn quen là một đứa trẻ ngoan.
“Không thể nói cha mẹ biết, nếu không kế hoạch này liền không thực hiện được. Lần này phải dạy cho bọn họ một bài học, để cho bọn họ biết chúng ta không dễ bị bắt nạt, về sau muốn hại nhà chúng ta cũng phải cân nhắc.” Hiểu Nhi biết tính của Thẩm Thừa Diệu cùng Lưu thị, bọn họ quá mềm yếu, chỉ biết ngăn không cho chuyện đó xảy ra, không nghĩ đến việc cho người khác bài học.
“Đúng vậy, nhà chúng ta cũng không phải chó mèo gì cũng có thể bắt nạt! Không thể nói cho cha mẹ.” Cảnh Hạo dùng sức gật gật đầu.
Hiểu Nhi bị lời nói của Cảnh Hạo chọc bật cười: “Được nha, loại lời nói chó mèo này đệ đều học được, ta muốn mách bà nội và nhị bá mẫu, đệ mắng các nàng là chó mèo.”
Cảnh Hạo bẹp miệng, ủy khuất mà nhìn Hiểu Nhi: “Tỷ tỷ, tỷ bắt nạt đệ!”
Hiểu Nhi véo mũi hắn một cái: “Tỷ thích bắt nạt đệ đấy, sao nào?”
Cảnh Hạo không nói nữa, quay đầu, không để ý tới nàng.
“Hi hi, được rồi, trêu đệ chút thôi, thương đệ còn không kịp nữa mà! Tỷ tỷ biết đệ là đau lòng tỷ tỷ.”
Cảnh Hạo lập tức làm mặt quỷ với Hiểu Nhi. Náo loạn một chút, không khí không còn căng thẳng nữa. Tâm trạng hai huynh đệ cũng tốt lên nhiều.